Thẩm Lăng coi như tâm tính tốt, đỡ cậu ngồi xuống bộ sô-pha đắt đỏ ở phòng khách. Mục đích của y đến đây chẳng phải thăm hỏi gì, kiểm tra là chính. Dựa vào mọi biểu hiện của cậu, y trong lòng an tâm vạn phần. Đính ước giữa y và cậu sớm muộn cũng xảy ra, y nắm chắc phần thắng trong tay.
Thẩm Lăng im lìm với tâm tư toan tính bên trong, cậu đã sớm nhận ra tất cả. Kể từ khi mất đi đôi mắt, mọi giác quan còn lại đều nhạy cảm một cách tinh tế, nắm bắt được tình huống còn đa chiều hơn lúc trước. Mặc dù giọng nói của Thẩm Lăng khá giống với người cậu tìm kiếm, nhưng tiền lệ là không giống hoàn toàn nên cậu cũng tạm thời giữ bên cạnh.
"Anh có bận lắm không? Đến đây thường xuyên một chút." Doãn Thần muốn thêm thời gian để xác định, không vội vàng
"Vậy...khi nào anh rãnh sẽ tới." Thẩm Lăng hoan hỉ không thôi
"Ừ"
Cậu cùng Thẩm Lăng dùng bữa trưa, đi dạo trong vườn nhà, trò chuyện cũng khá nhiều đến tận chiều muộn y mới rời đi. Trong suốt quãng thời gian đó, anh thì trốn chui trốn nhũi ở trong phòng. Vì cậu hoàn toàn không nhận ra nên tâm thế u rũ không sức sống, cơm thì không buồn động đến.
"Này, lười biếng thế hả? Trốn ở trong phòng, còn bao nhiêu việc thế kia?"
Anh muốn phản kháng lại, nhưng bây giờ đến nói cũng chẳng làm được thì làm gì được chứ. Bà ta tầm 50 tuổi, có vẻ chức cao trong bọn người làm, giọng nói chua như chanh của bà ta làm anh điếc cả tai.
"À, quên mất. Nghe nói mày bị câm mà. Thảo nào..." Bà ta tiếp tục phỉ báng anh
"Còn không mau ra ngoài làm việc. Liệu tối nay không có cơm mà ăn."
Anh đâu còn tha thiết gì với việc ăn cơm nữa, anh tật nguyền vô giá trị rồi mà. Anh chỉ muốn tránh những lời lẽ chửi bới của người phụ nữ kia, lê lết thân thể mỏi nhừ ra ngoài. Anh chui vào phòng bếp phụ việc mấy người làm khác, đúng lúc là cơm tối.
Cậu được một người dìu từ cầu thang xoắn ốc, yên vị ngồi rồi xuống bàn. Hương thơm dễ chịu xộc thẳng vào khoang mũi cậu.
"Là người lúc sáng...Tinh Hàm." Suy nghĩ chạy ra trong đầu cậu lập tức
Cậu dùng bữa ở bên ngoài, cố gắng đánh mùi hương thơm kia. Cậu không hiểu bản thân bị làm gì. Tim cậu đập nhanh đôi lúc sẽ nhói lên dữ dội, cơ thể cậu mỗi lần bên cạnh người tên Tinh Hàm này luôn khó khăn bình tĩnh. Cậu không thấy người này, càng chưa từng nghe người này nói gì, vậy mà cơ thể cậu bất tri bất giác phản ứng với cậu. Ở đây chỉ có mỗi cậu như vậy, chỉ có mỗi cậu mất kiểm soát, tim đập loạn xạ vô liêm sỉ.
Anh thấy cậu phải chịu đựng cuộc sống của một kẻ mù loà, âm thầm xót xa buốt giá. Lấy hết dũng khí, cùng với vài người bày thêm thức ăn ra bàn.
"Ở rất gần đây rồi." Mùi ấy nồng nàn quanh quẩn nơi chóp mũi cậu
Không một ai hiểu cậu đang nói gì, hành động cậu nhanh như cắt chớp lấy cổ tay.
"Ngài Doãn, tôi có làm gì sai, xin ngài thay tội." Giọng nói của một cô gái
Cậu lầm rồi, anh đang đứng ở phía sau cậu. Do mùi quá đỗi đậm nên làm cậu rối loạn thần trí. Cậu liền hất tay cô gái đó vì tìm sai người.
"Tinh Hàm...ai là Tinh Hàm?"
Mùi hương "ma lực linh khí" trên người anh khiến thần hồn điên đảo, cậu sinh ra nóng nảy. Một tay cậu gạt hết đống bát vỡ xuống sàn, tiếng vỡ loảng xoảng vang vọng uy nghiêm đáng sợ.
"Sao không lên tiếng?" Cậu gắt gỏng hét
Cậu đã giận đến tê tái người. Trái tim đập mạnh kêu gào vì mỏi mệt, làm chủ nhân của nó phát điên. Anh chạy lại chỗ cậu, đem tay cậu lên nhìn.
"Đúng rồi..." Cậu chợt nói
"Tay của em ấy bị thương rồi..." Anh chỉ có thể nói bằng suy nghĩ, không thể phát ra tiếng
Anh chạm cậu, cậu lập tức cảm nhận luồn điện vô hình kết nối với trái tim cậu. Cậu không chịu nổi sự tiếp xúc bất ngờ này, một lực đẩy ngã anh xuống sàn. Âm thanh rì rè phát ra từ cổ họng anh, người thấy sẽ thấy cảnh tượng này sẽ thấy đáng thương phát khóc. Anh ngã vào đống bát đũa vỡ nát, khuỷu tay đỗ đầy máu.
"Đau quá..." Anh tủi thân nghĩ ngợi
Cậu đứng bật dậy, bản thân tự thấy đau lòng khi đẩy anh.
"Tôi không cố ý."
Cậu cố tình đợi một lúc mà vẫn chưa thấy phản hồi.
"Khinh thường tôi sao?" Cậu mày nheo
"Ngài Doãn, cậu ta bị câm mà." Người phụ nữ 50 tuổi lúc nãy nói
Đột nhiên, tim của cậu như một nhảy tọt ra khỏi l*иg ngực, vặn vẹo nhói đau.
"Cái...gì? Một người câm cũng làm việc ở đây?" Giọng điệu mang chất liệu của sự coi thường
Cậu giống như mấy người làm trong nhà này thôi, họ khinh thường cậu vì cậu khiếm thị, cậu coi thường anh vì anh không thể nói chuyện. Thật trơ tráo!!!
Cậu được người dìu lên phòng nghỉ ngơi, anh lòm còm bò dậy với trái tim vỡ nát. Anh ngồi trong phòng sát trùng vết thương, tâm tư trĩu nặng.
"Này, ngài Doãn bảo mày lên phòng." Giọng nói chua ngoa chát tai của mụ già 50 tuổi
Anh khốn đốn đứng dậy, đi một mạch đến cửa phòng cậu. Anh thập thò bên ngoài không dám bước tới, cậu đánh mùi của anh từ lâu nhưng không có ý định vạch trần mà yên tĩnh đợi chờ.
Cậu cứ ngỡ anh sẽ có động tĩnh gì đó, anh một mực chỉ đứng ngoài cửa.
"Đứng ngoài đó là có ý gì? Không đi vào, tôi chặt gãy chân."
Cậu nổi nóng vì trái tim bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vì mỗi lần ở gần nam nhân đó, tim cậu nhói lên từng cơn khó chịu một cách nghi ngờ.
Anh chậm chạp bước vào, nhìn trên bàn có ít thuốc trị thương thì tiến đến cầm lấy. Vài phút ngắn ngủi, anh hết mực cẩn thận từng chi tiết, dịu dàng làm cậu xao động. Tay anh mềm mại mà ấm áp xoa xoa tay cậu, l*иg ngực cậu như bị lông vũ chạm đến mà ngứa ngáy tột độ.
"Đủ rồi..." Cậu vội vàng rút tay lại, tránh né sự ôn nhu của anh
Anh nhìn vẻ mặt cau có của cậu nên anh đâu biết được cậu trai trước mặt anh không kiềm được mà có cảm giác với anh. Anh mất đi giọng nói, cậu không còn nhìn thấy ánh sáng, cả hai giao tiếp với nhau chỉ bằng sự cảm nhận khách quan.
"Không còn chuyện gì thì..." Cậu còn chưa dứt lời
Tay anh đột ngột đặt vào giữa anh đầu chân mày của cậu, ấn ấn nhè nhẹ. Anh đang nhắc khéo với cậu, đừng cứ nhăn nhó mãi như thế!
"Rốt cuộc, trước đây tôi có biết "đằng đó" có biết tôi không?" Cậu dần quen với nhịp tim đập loạn xạ của bản thân
Cậu dùng hai từ "đằng đó" rất dịu dàng. Cậu không biết tuổi của anh, chỉ biết anh là một nam nhân tên Tinh Hàm. Cậu đối với anh có một cảm giác gần gũi mà lạ lẫm, cậu không rõ nữa...cậu chỉ biết bản thân rất thích người này.
Cậu thích mùi hoa hồng thoang thoảng trên người anh, thích cảm giác tim đập loạn khi ở gần anh. Cơ thể cậu tự động mất kiểm soát khi gặp anh.
"À, tôi quên mất "đằng đó" không thể nói chuyện." Cậu vội nói
Anh e dè cầm tay cậu lên, dùng ngón tay nắn nót vẽ ra chữ "Không" trên lòng bàn tay cậu
"Không quen tôi sao?"
Anh trong lòng cảm thấy rối loạn, nảy sinh một cảm giác bất an.
"Trước đó, chúng ta là như thế nào đâu còn quan trọng. Em đã mất hết trí nhớ rồi mà." Nội tâm cay đắng của anh
Cậu ở bên cạnh anh ít ra còn thoải mái một chút, so với đám người luôn trông chừng cậu, nói xấu sau lưng cậu thì anh còn tốt hơn gấp trăm lần.
"Lại đây..."
"Lại đây..." Cậu hét lớn
Cậu ngồi trên giường, tay cậu ra lệnh anh ngồi bên phải cậu.
"Đưa tay của "đằng đó" cho tôi?" Giọng cậu xen phần nài nỉ
Anh không biết cậu nghĩ cái gì nữa, tự dưng lại muốn nắm tay anh. Tay cậu nhất quyết đan chặt tay, anh cố cạy ra vẫn không được.
"Không được náo..."
Cái mùi hoa hồng kia khiến cậu khổ sở, anh cựa quậy chống trả khiến cậu muôn phần khó kiềm chế hơn. Cậu chiếm thế thượng phong, đè anh ra giường không thương tiếc. Anh bị cậu ức hϊếp mà không thể kêu, vùng vẫy giãy giụa đều vô ích.
"Hôm nay "đằng đó" ở lại với tôi được không?" Cậu đem lời mất kiểm soát rải vào tai anh
Từng nhịp thở gấp gáp của anh dường như phóng đại qua màng nhĩ của cậu, ý nghĩ phóng túng của cậu trải đầy khắp nơi.
"Ngoan...ngoan đừng sợ. Tôi không làm "đằng đó" của tôi đau đâu..."
_To be continued_