Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 65: Người cần tìm không thể nói chuyện

Ngay sau đó, Lục Vũ Kỳ dẫn anh đến một chỗ rất bí hiểm với không gian an tĩnh trầm mặc. Bao quanh mắt anh là một màu đen kịt, cộng với tiếng gió rét bên tai vang vẳng đã giúp anh đoán chắc không gian này hoang vu đến chừng nào. Anh dè chừng từng nhịp nhấc chân lên bậc thang, đi một đoạn rất dài. Rồi bỗng vụt lên những ánh sáng lấp loé ở phía xa, ở đây như một cung điện hoàng gia xưa, anh bất chợt ngơ ngác đảo mắt.

"Đi thôi, dạo một vòng quanh đây." Lục Vũ Kỳ bảo

Tiến vào khuôn viên bên trong, đông nghịt người. Nhưng có thứ mùi rất kì lạ toả ra khắp phòng. Anh tò mò hướng người đi theo, đến một đài phun nước.

"Máu tanh..." Anh bủn rủn chân tay nói

Anh như chết điếng người, ớn lạnh sống lưng. Máu cứ tuần hoàn vận chuyển trong đài phun, kì thực kinh tởm dã man. Tại sao đài phun này phun ra máu chứ? Anh nhìn những dòng máu bốc mùi, phát sinh ra sự sợ hãi đối với nơi này.

"Máu của mấy người chết ấy mà, không cần phải quan tâm." Lục Vũ Kỹ nói ra một cách nhẹ tênh

"Anh không muốn ở đây nữa, dẫn anh đến chỗ Diệp Trân. Không phải bà ta kêu anh đến đây sao?"

"Chỉ như vậy đã bị doạ sợ." Lục Vũ Kỳ khinh miệt

Thực chất nơi này là hang ổ của nhân sói. Sở dĩ hôm nay đông đủ nhân sói như thế này là vì Doãn Thần. Doãn Thần là thủ lĩnh bộ tộc nhân sói nhưng lại bất tỉnh mê man trong một tháng, một nước thì không thể thiếu vua nên đang tổ chức bầu chọn thủ lĩnh mới. Cũng chính vì điều ấy, Diệp Trân mới triệu tập anh đến đây.

"Đến rồi..."

Trong một căn phòng âm u, Diệp Trân lên tiếng.

"Vâng..."

"Tại sao lại đến chỗ Doãn Thần, mẹ bảo con không được đến tìm nó mà." Người phụ nữ liếc anh xéo sắc

"Con chỉ đến thăm em ấy một lát."

"Chát...chát"

Anh nhận hai cú tát, choáng váng cả đầu óc.

"Tao nói mày có "ma lực linh khí", đừng có đi lung tung. Hậu quả sẽ rất khó lường."

"Ma lực linh khí" là một loại sức mạnh tiềm ẩn, có thể khiến nhân sói thèm khát. Bằng chứng các nhân sói đều nhìn anh đắm đuối. Người sở hữu loại năng lực này có thể đi quyến rũ đủ thể loại nhân sói, cả nam lẫn nữ. "Ma lực linh khí" có thể làm cho người khác uỷ mị đầu óc, chỉ nghĩ đến mỗi du͙© vọиɠ. Chính vì thế, các thủ lĩnh nhân sói đời trước luôn để người "ma lực linh khí" ở bên cạnh, xem như là công cụ. Một là để bản thân mình hưởng thụ, hai là để đổi chác các lợi ích trong bộ tộc. Sở hữu trong tay người " ma lực linh khí" đồng nghĩa với sở hữu được năng lực tối cao, mỗi lần "ân ái" với "ma lực linh khí" thì sức mạnh sẽ thăng hạng một bậc, thậm chí có thể trường sinh bất lão.

"Mẹ không nghĩ khi Tiểu Thần tỉnh lại, con đem hết tất cả mọi chuyện nói cho em ấy biết. Đến lúc đó, vị trí của mẹ bây giờ..."

Trước giờ, mẹ bảo gì anh nghe đấy. Nhưng mẹ là cố chấp điều khiển anh như vậy, anh muốn chống trả. Diệp Trân tức điên máu, sai người đánh ngất anh.

"Từ giờ mày còn dám đe doạ tao. Xem mày có thể nói được nữa không?" Bà ta cười như một bệnh nhân tâm thần

Anh đau đớn, nằm la liệt vì cái hiện thực tàn khốc. Người đàn bà độc ác kia đã cứa cổ của anh, nhắm vào dây thanh quản của anh, anh không thể phát ra âm thanh nữa!

"Chúc mừng mày, mày bị câm rồi." Diệp Trân thủng thẳng

Thân thể anh được chuyển đến một toà tháp, giữa khu rừng rậm rạp. Bọn tay sai của Diệp Trân đem anh nhốt vào phòng. Anh đau khổ nội tâm tràn ra suy nghĩ.

"Tiểu Thần, anh nhớ em quá. Em đến cứu anh với..."

Anh khóc đến kiệt sức, sức cùng lực cạn mà ngất đi.

Ở một diễn biến khác, Doãn Thần đã tỉnh dậy. Cậu nổi khùng, làm loạn cả bệnh viện. Mắt cậu không thấy ánh sáng, đầu óc cũng loạn xạ không nhớ nổi thứ gì. Cậu chỉ tạm thời tin vào những lời người xung quanh bảo.

"Doãn Thần, con bình tĩnh lại đã. Dần dần sẽ quen thôi." Diệp Trân bắt đầu màn kịch hay ho của mình

"Có rất nhiều chuyện, con cần phải thích nghi. Con chỉ cần nghe theo mẹ là được rồi."

Diệp Trân bỏ Doãn Thần ở trong phòng, ra ngoài trò chuyện với Lục Vũ Kỳ.

"Đem nó về toà tháp, trông chừng cho kĩ. Nó là ván bài quyết định."

Họ đâu có ngờ rằng, cậu đã nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện của họ. Thính giác của cậu bỗng trở nên tốt đến lạ thường, nếu cậu muốn có thể nghe thấy mọi tiếng động trong phạm vi 500m.

"Định lợi dụng tôi sao?" Cậu khinh bỉ

Cậu mất hết kí ức, đầu óc rỗng tuếch nhưng vẫn nhớ tiếng gọi "Tiểu Thần" ngọt ngào kia, định bụng sẽ tìm ra người đó. Thế nhưng, người cậu tìm không thể nói chuyện nữa rồi!!!

Đến chỗ toà tháp, tất cả tiếng xì xào bàn tán đều lọt vào tai cậu. Bọn người đó xem thường cậu, bảo là một người mù cũng có thể làm chủ họ sao? Cậu nhất định sẽ ghét toàn bộ người làm trong căn nhà này.

Doãn Thần được dẫn lên phòng, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lát, cảm nhận không khí ở đây cũng không tồi. Đặc biệt có một mùi thơm rất dễ chịu, cậu tìm đến chỗ mùi hương-càng ngửi càng thấy thích.

***

Lục Vũ Kỳ lúc này đến phòng của Tinh Hàm.

"Ma lực linh khí sao? Đúng là quyến rũ mà."

Lục Vũ Kỳ sờ vào những đường tinh xảo trên mặt anh, mặt hiện ra vẻ háo sắc. Anh tỉnh dậy, ghê sợ hắn. Chính hắn đã đưa anh đến chỗ Diệp Trân, chính hắn gián tiếp làm anh bị mất giọng nói. Anh dùng sức, đẩy hắn bỏ chạy.

Anh mở cửa đã tông trúng một "tảng đá lớn". Cậu nhăn mày khó chịu, đẩy anh ngã ra sàn. Trong giây phút anh nhìn thấy cậu, anh biết mình đã được cứu rồi.

"Sao cậu không cút đi? Còn chuyện gì sao?"

Đang vui vẻ thì bị cậu cắt ngang, Lục Vũ Kỳ nói qua loa mấy câu.

"Bà Diệp dặn dò, người này sẽ chăm sóc cậu. Tên là Tinh Hàm." Lục Vũ Kỳ dò hỏi

Nhìn nét mặt của cậu, xem ra đã hoàn toàn mất trí nhớ. Anh buồn bã khi cậu đến tên anh cũng không nhớ. Cậu căn bản chẳng để ý gì, chỉ thấy cái tên Tinh Hàm kia cũng khá êm tai, nhưng đồng thời cũng có ác cảm với người trước mặt.

Theo như cậu nghĩ, Lục Vũ Kỳ đang giỡn trò bỡn cợt, vậy mà anh chẳng phản kháng- một tiếng kêu cũng không có. Cậu không biết, anh không thể kêu lên!!!

Nhìn cậu đứng trước mặt, anh vui đến phát khóc. Cậu không biết tình cảnh ngặt nghèo lúc này, cậu chỉ chú tâm đến hương thơm nồng nàn kia.

"Dẫn tôi xuống nhà, đi dạo."

Anh nhẹ nhàng cầm tay cậu lên, từng bước dẫn cậu xuống cầu thang. Đến khi đi ra vườn, cậu vẫn nắm chặt tay không buông ra.

"Trước đây, đằng đó có quen tôi không?"

Anh sững người lại, không lẽ cậu nhận ra anh.

"Sao không trả lời?"

Cậu bắt đầu cáu gắt, tưởng anh như những người khác coi thường cậu. Anh lúng túng không biết xử xự thế nào, bỏ trốn đi mất. Hương thơm cậu yêu thích đột ngột bay đi, thật sự bị chọc điên rồi.

Lúc này, Thẩm Lăng xuất hiện đúng lúc.

"Tiểu Thần...sao lại đứng đây?"

Cậu cau mày, âm thanh này có phần giống.

"Gọi tên tôi một lần nữa..."

"Tiểu Thần, bị làm sao đấy?" Thẩm Lăng

Cậu nghe nhiều lần khiến cho bản thân vô tình công nhận, giọng nói này là của người cậu đang tìm kiếm.

"Tên là gì?"

"Thẩm Lăng. Tôi hơn cậu tận 6 tuổi, ăn nói lễ phép vào."

Thẩm Lăng tự nhiên nắm tay kéo Doãn Thần vào trong. Cậu vẫn nghe được mùi hương của anh đâu đây.

"Người đó trốn mình sao? Nội tâm của cậu

Cậu theo bản năng để ý đến mỗi anh, chẳng bận tâm Thẩm Lăng nữa.

"Người tên Tinh Hàm. Anh có quen không?" Cậu đột ngột hỏi Thẩm Lăng

"Không quen..."

_To be continued_