Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 64: Hỏng giác mạc

Tao biết rồi, mày hé chuyện này với ai thì gia đình mày không xong với tao."

"Vâng, em sẽ dặn dò bọn đàn em cẩn thận."

Tên đại ca bụng phệ đó còn tỏ vẻ phách lối mà đá vào chân tên đàn em của nó. Bọn họ ngây thơ mà nói hết mọi chuyện ra, chẳng để ý đến tại sao phòng bật đèn sáng trưng. Anh đang co rúm vì nhận được một tin dữ, có một thế lực muốn hại chết Doãn Thần của anh.

"Bọn chúng sẽ hành động sau buổi dạ hội?"

Sau một lúc lâu, anh mới bước ra khỏi chiếc tủ ở góc cùng bên phải và nét mặt đã cứng đừ vì sợ run. Anh điều chỉnh biểu cảm, trở lại chỗ Doãn Thần.

"Anh Hứa, ngài Doãn hỏi anh đã đi đâu?" Mạc Tinh Vũ nói

"Đi hít thở không khí ấy mà." Anh cười trừ

Cậu có Thẩm Lăng rồi còn để ý đến anh làm gì? Anh bắt đầu lo lắng khôn cùng khi buổi khiêu vũ diễn ra, đảo mắt nhìn xung quanh đề phòng. Không khí trở nên tưng bừng, các quý cô và quý ông tình cảm khiêu vũ cùng nhau, chỉ mình anh đứng đờ ra ở đó.

"Cậu Hứa, có nguyện ý nhảy cùng tôi không?"

Hắn ta là nam nhân lúc nãy trò chuyện với anh, tên xưng là Lục Vũ Kỳ. Anh ta 25 tuổi cũng là một doanh nhân trẻ, không thông minh như Doãn Thần nhưng có tư chất kiên trì.

"Ừ, được thôi."

Lục Vũ Kỳ nhẹ đặt tay lên eo anh, hắn thuần thục dẫn nhảy anh. Anh tự dưng cảm thấy hắn thuộc típ người ấm áp, không như cậu...Còn cậu cách đó vài mét đã tức đến đỏ mắt, sao anh dễ dãi để tên nam nhân kia đυ.ng chạm.

"Ghen sao?"

Thẩm Lăng đang tay trong tay cùng cậu khiêu vũ, thấy cậu kém tập trung thì nhắc nhở.

"Câm miệng..." Cậu trút giận lên Thẩm Lăng

"Rồi cậu có định nói với anh ta chuyện đó."

"Không phải chuyện của anh." Cậu lạnh lùng

Trong khi anh đang lo lắng cho an nguy của cậu, cậu lại thù vặt cỏn con. Cậu chẳng bận tâm mặt mũi, hùng hằng nắm cổ tay anh kéo đi, trước sự chú ý của rất nhiều người.

"Lại chuyện gì đây?" Anh hỏi

Anh biết bản thân cậu rất được chú ý trong buổi dạ hội, vì sao lại hành động lỗ mãn như thế này?

"Anh thiếu hơi đàn ông sao? Em mới đi một lát thì anh đã đến với tên nam nhân khác."

Anh trừng mắt vì lời nói tục tĩu của cậu.

"Em nói anh làm sao cơ?" Anh gằng giọng cãi lại cậu

"Nếu anh thiếu thốn như vậy, bảo em một tiếng chứ." Cậu thô bạo đem anh vào một căn phòng

Đèn còn chưa bật, lưng anh đã nhận cơn chấn động. Cậu hung dữ ép người xuống giường, khoá tay anh phía sau mà điên cuồng cởi y phục của anh. Anh rất náo loạn, giẫy giụa thì nhận đòn đau đớn.

"Nếu sau này anh còn dám thì sẵn sàng nhận hình phạt từ em. Em không đảm bảo về cơ thể lành lặn của anh."

Cậu lật người anh lại, mυ'ŧ môi anh cuồng bạo còn cắn đến bật máu. Cậu hôn anh, anh đấm vào mặt cậu nhưng chẳng hề hấng gì.

"Hợp tác với em đi bảo bối."

Cậu xốc người anh lên như một lời đe doạ.

"Sau này đừng chọc giận em."

Anh thở gấp, bám vào người cậu và cố gắng giảng hoà.

"Dừng lại...anh có chuyện muốn nói với em."

"Có chuyện nào quan trọng hơn chuyện của chúng ta sao?"

Giọng điệu nhỏ nhẹ của anh không có tác dụng với cậu, cậu vẫn muốn tiếp tục cuộc vui.

"Không được, dừng lại."

Anh gồng mình đạp cậu ra.

"Tên khốn như em...bản thân đi cùng với Thẩm Lăng, em là thứ gì mà trách anh? Anh ghét nhất là thể loại người như em, kinh tởm."

Không gian tăm tối dẫn truyền vào tâm tư của cậu, lời nói anh đả thương đến trí não của cậu, cậu đau đớn quá. Anh lạnh nhạt rời đi, cậu đau quá, cậu đang hoá sói.

Xung quanh tối mịt, trong mắt là một màu đen u ám. Cậu co rút trong trạng thái chuyển biến của cơ thể. Và trong thời khắc yếu ớt đó, cậu đã bị ám hại!!!

Anh vì tức giận mà mất đi lý trí.

"Tiểu Thần, không được."

Anh xoay người chạy đi theo bản năng. Anh quên mất chuyện đó!

Anh chậm rãi bước vào căn phòng đó, anh nghe thấy được tiếng gầm gừ của một con sói. Tại anh sai, bỏ Doãn Thần vào thời điểm này.

Anh biết có bọn người đang lâm le anh, dũng cảm bước đi vờ như không nhận ra bọn chúng. Khi anh ngồi xuống bên cạnh, tay chạm vào mớ lông mềm thì một cú trời giáng vào sau gáy. Anh chỉ kịp thì thào mấy chữ.

"Tiểu Thần...Tiểu Thần..."

Âm thanh đó nhỏ xíu nhưng rơi tọt vào tai chú sói, để lại dư âm đau xót trong nó. Chú sói đang thoi thóp nhưng vẫn cố gắng tiến sát lại anh, nhận lấy hơi ấm từ anh.

"Đem xử lý thằng này cho tao."

Bọn người đó tưởng anh chỉ là vào nhầm phòng, không cần phải thủ tiêu. Chúng đem anh vứt ở một căn hầm rồi mặc xác anh có sống trở dậy hay không...

"Đại ca, đã làm theo những lời anh dặn."

Hành tung của bọn chúng rất lạ, không gϊếŧ cậu mà cứ thế rời khỏi. Không lâu sau đó, Mạc Tinh Vũ tìm thấy cậu rồi đem đến bệnh viện dưỡng thương. Lúc này, cậu đã hoá lại thành người.

Không thấy kì lạ sao?

Cậu mê man bất tỉnh, bất chấp mọi sự vật xoay cuồng vì cậu. Chính xác là ba ngày hai đêm, hai mí mắt cậu không một lần nhướng dậy.

"Tình hình của cậu Doãn rất nghiêm trọng. Giác mạc của cậu ấy thật sự hỏng rồi." Bác sĩ lắc đầu ngao ngán

"Tôi rõ rồi." Mẹ Doãn nói

Bà ta không có dấu hiệu đau xót gì cho con trai, trong bụng còn muôn phần vui vẻ. Bà tên là Diệp Trân, âm thầm mang trong người một âm mưu tư lợi. Suốt quá trình cậu bất tỉnh mà từng bước thâu tóm quyền lực trong tay.

Diệp Trân tuy là mẹ ruột của Doãn Thần nhưng mấy ngày bà vẫn bỏ lơ cậu ở nơi bệnh viện quạnh quẽ, chẳng chút bận tâm. Anh nhờ vậy mà, lén lút đến thăm cậu hằng đêm.

"Tiểu Thần...Tiểu Thần~" Âm thanh dịu dịu rót vào tai cậu, cậu nằm yên ổn

Anh kiên trì gọi tên cậu trong hai hôm nay với hy vọng cậu tỉnh dậy nhìn anh. Cậu như thế này càng khiến anh cảm thấy tội lỗi, dường như tự đỗ lỗi cho bản thân. Anh cảm thấy do anh làm hại cậu, khiến mắt cậu trở nên mù loà. Nếu đêm đó anh không bỏ đi, nếu anh vẫn ở lại với cậu thêm một chút thì cậu sẽ không như thế này chứ?

Anh ban đêm đến bệnh viện tìm cậu, ban ngày thì hành nghề nhϊếp ảnh không mấy vất vả là bao. Anh ngồi trên ghế lặng thinh nhìn cơ thể bất động kia nằm trên giường. Mắt anh đã ứa đọng một ao nước, lã chã rơi xuống.

"Tiểu Thần, tỉnh dậy không được sao?"

Giọng nói nghe ão não vô cùng tận, ai nghe thấy cũng buồn rã rượi theo. Nhưng đồng thời trong vô thức, cậu đã nghe thấy tất cả. Giọng nói đó cậu khắc ghi trong lòng.

Ròng rã một tháng sau đó, cậu vẫn chưa tỉnh lại. Sự nghiệp nhϊếp ảnh của anh trên đà khởi sắc. Anh bắt đầu hợp tác với nhãn hàng lớn hơn, một phần cũng nhờ Lục Vũ Kỳ.

"Này mọi người dừng tay, Lục tổng đến." Một bảo

Anh xoay lại thì thấy Lục Vũ Kỳ nhìn về phía mình, một tháng nay có được sự thăng hoa trong công việc đều là nhờ hắn. Anh trong lòng có chút cảm kích đối với hắn, nhưng thật sự chỉ xem là đối tác không gì khác hơn.

"Lục tổng..." Anh đặt máy ảnh xuống, tiến lại hỏi chuyện

"Em đến sớm nên làm phiền anh sao?" Lục Vũ Kỳ bảo

"À không phải..." Anh cúi mặt tự xoay xoay gáy, khó xử

"Bao lâu thì kết thúc?" Lục Vũ Kỳ ôn hoà trả lời

"Tầm một lát nữa..."

_To be continued_