Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 67: Trèo được lên giường tôi thì bỏ chạy sao?

"Ngoan...ngoan đừng sợ. Tôi không làm "đằng đó" của tôi đau đâu..."

Cậu nói xong thì đem mũi hít ngửi ở cổ anh, nơi phát ra những mùi hương mê đắm tinh túy và ngọt ngào.

Anh không biết phải như nào nữa, sau khi mất trí nhớ, cậu hoàn toàn không thay đổi, mang chấp niệm với anh và cơ thể của anh. Cậu đem anh ghì vào người, cơ thể cậu như được xoa dịu thấy thoải mái và yêu thích quá đỗi. Không biết thứ gì tác động đến cậu, nhưng cơ thể của nam nhân này làm cậu mê đắm, ôm vô cùng vừa tay.

Cậu đã dùng thân đè hẳn lên người anh, động tác mang vẻ vô liêm sỉ mà sờ soạng lung tung, không khống chế mà cắn vài nhát lên bả vai ngọc ngà. Anh bắt đầu hòa dần với vào không khí khát khao thân thể, và vội vòng tay ôm hông cậu thì thành công thắp lên lửa tình.

Hai người vật nhau trên giường, cảm giác mới mẻ này quá phấn khích rồi. Dù cậu mất đi thị lực nhưng khả năng chiến đấu chẳng thuyên giảm tí nào, vẫn kịch liệt và máu lửa.

"Aaa..." Cậu gầm lên

Ngắn ngủi vài giây, cơ thể cậu bỗng hóa sói vì kɧoáı ©ảʍ đậm đặc ban nãy, anh cười đau khổ.

Cậu phải phấn kích như thế nào mà biến thành sói luôn rồi. Dáng vẻ sói mập đau đớn nằm co ro làm anh chạnh lòng, anh tiến lại an ủi nó.

Ngón tay anh ôn nhu khẽ đan vào đám lông mềm mượt của sói mập, nhè nhàng vỗ về nó. Sói mập mặt dày cạ cạ mặt nó vào đùi anh, ra vẻ đáng thương. Dáng vẻ lẫy lừng của sói mập không còn lộ rõ nữa, chỉ thấy được một bé sói mập đáng yêu mà an tâm nằm trên lòng anh.

Anh cư nhiên để sói mập nằm xuống giường, đắp chăn cho sói. Thế mà, anh chưa kịp đặt lưng xuống thì đã bị một ánh mắt chán ghét bám lấy.

Đến tối muộn, Diệp Trân mới đến thăm Doãn Thần. Bà ta đã may mắn bắt gặp cảnh này, liền một tay lôi anh ra ngoài.

"Chát..."

"Mày định quyến rũ con trai tao sao?"

Diệp Trân trước đây đã để tâm đến mối quan hệ của cậu và anh nhưng giữ trong lòng. Nay cậu mất trí nhớ là thời cơ tuyệt vời bà ta làm loạn. Bà ấy thật sự để lộ rõ bản chất, xem anh là con cờ mà điều khiển. Điều đáng buồn là người có "ma lực linh khí" tuyệt đối không thể đường đường chính chính yêu đương với người đứng đầu sói tộc, xưa đã có tiền lệ "ma lực linh khí" không thể trở thành "chính thất". Với lẽ ấy, bà ta càng không có lý do để giữ lại bộ mặt giả tạo lúc trước kia.

Bà ta chứng kiến bộ dạng không chống trả của anh càng khiến bà ta thêm chướng mắt anh. Móng tay nhọn ấn vào cổ anh coi như đe doạ, thịt mềm bị móng tay sắc nhọn càu mà trầy xước.

"Liệu mà biết thân phận, đừng có làm chuyện hồ đồ. Tao sẽ không để yên cho mày đâu.”

Anh thừa sức chống lại bà ta nhưng chẳng buồn phản ứng, anh không muốn làm lớn chuyện. Chưa kể, Doãn Thần vẫn đang ở rất gần đây.

"À còn nữa, yên phận ở đây. Tao cho người báo với nhà họ Hứa rồi, mày bận đi công tác một thời gian." Bà cười khinh thường

Lúc bà ta đang trút giận lên anh, cậu đột ngột lững thững ra.

"Có chuyện gì sao?" Giọng cậu kiềm nén sự tức giận

"Không có" Bà ta tạm thời bỏ qua cho anh

Không khí rơi vào trạng thái tĩnh lặng, cậu đã dò xét tình hình xung quanh. Có vẻ "đằng đó" của cậu bị ức hϊếp rồi. Cậu đã nghe được những lời chói tay kia của bà Diệp Trân, cũng vì nó mà bị đánh thức.

"Trễ rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi." Diệp Trân bảo với anh

"Đợi đã... không được rời đi." Cậu chắc nịch ra lệnh

Diệp Trân cố tình đuổi anh đi, cậu lại nằng nặc đòi anh ở lại, bà ta tạm thời chưa thể làm trái ý cậu. Bà ấy đưa ánh mắt đe doạ đến chỗ anh.

"Nhớ lời tôi dăn dò..." Diệp Trân khó chịu rời đi

Cậu dựa vào mùi hương toả ra mà tiến lại gần, từ tốn và ân cần nói.

"Đi vào trong, canh chừng cho tôi ngủ..."

Anh như thói quen cầm tay cậu, dẫn đường. Cậu cố gắng đoán mò biểu cảm của anh, âm thầm quan tâm đến anh. Cậu nghe đoạn nói chuyện của Diệp Trân thì đoán được thân phận của anh không tầm thường, vậy do đâu một người như anh lại đến bên cạnh cậu. Hơn nữa, anh đối xử với cậu không tệ.

"Tôi không ngủ được ..." Bản tính đua đòi đủ điều của cậu

Anh ngồi bên đầu giường, dâng tay cho cậu nắm. Cảm giác làm cậu thấy quen thuộc nhưng do bất chợt không nhớ ra là ở đâu. Mọi cử động của anh đều làm cậu thổn thức như có cái gì đó chọc vào tim cậu, vừa hưởng thụ vừa rung động. Cậu mãi mãi muốn được như thế này. Tâm tư cậu khi ở bên anh đều rối loạn nhưng lại rất bình yên, cậu phát sinh yêu thích cảm giác này.

Cậu cứ mãi kêu ca không chịu ngủ. Vừa khi anh đứng dậy chỉnh sửa chăn cho cậu tiện thể bỏ chạy luôn.

"Này, ở lại..." Cậu lập tức phát giác ngay

Anh định trốn đi mà ai ngờ bị bắt tại trận. Bây giờ đã hơn nửa đêm, anh không thể thoát khỏi giờ giấc sinh học nên mí mắt nặng trĩu. Anh thở dài đi lùi lại chỗ cậu.

"Lại đây..." Cậu gấp gáp ra lệnh

Nghe mùi hương dần đậm hơn, cậu mới yên tâm nói.

"Không muốn ở lại?"

Mặt mày cậu nhắn nhó cáu gắt, bản thân luôn có chấp nhiệm với anh theo một cách bản năng. Anh muốn giải thích cũng không được, muốn rời đi cũng không xong. Còn cậu thì khó chịu vô đối khi ở bên anh thì tim đập mạnh, khi anh rời đi thì bất an.

"Đằng đó chê tôi sao?"

Với những người khác cậu có thể ít nhiều nắm được tâm tư nhưng đối với anh, cậu hoàn toàn mù tịt. Anh không thể nói được, điều này là trở ngại to lớn khiến anh và cậu xa cách.

"Làm sao chê được chứ? Anh chỉ sợ, cậu mới là người chê anh." Anh độc thoại nội tâm

Cậu hồi hộp khi anh chẳng có dấu hiệu hồi đáp, một cái chạm tay cũng không có. Dưới tình huống này, cậu khao khát nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy được biểu cảm của anh-thứ mà cậu không có khả năng nhìn thấy được.

"Đằng đó trèo được lên giường tôi rồi, định bỏ chạy sao?"

Nói như cậu là không đúng, do cậu cam tâm tình nguyện bế anh lên giường cậu mà, anh trèo lên hồi nào? Anh chẳng thể giải thích được gì, quá hiểu tâm tư đen tối của cậu. Tuy vậy, vẫn rất bao dung mà ngồi xuống giường rồi đỡ cậu nằm xuống.

"Đã khuya như vậy mà làm loạn, không ngoan ngoãn một chút sao?" Anh lén lút giấu tâm tư, mắng thầm cậu

Trong lòng cậu dâng những cảm xúc vui vẻ có, tận hưởng có và đặc biệt ngủ rất ngon lành.

Sáng hôm sau, cậu tỉnh dậy thì cảm nhận một cục bông nằm ở bụng cậu. Có lẽ sức lực cạn kiệt nên quá mệt mỏi rồi gục xuống người cậu lúc nào không hay, cậu hồi hộp vươn tay ra chạm người anh.

"Nam nhân này căn bản rất cao tráo, đủ sức chống lại bà Diệp Trân. Phải chăng có thứ gì đó mình không biết?" Cậu không kiềm được mà phát sinh những suy nghĩ.

Cậu ngồi dậy dùng tay sờ sờ người anh một cách dịu dàng và cẩn trọng, thật không may, cảnh tương này đã bị Diệp Trân vào mắt cả. Cậu vẫn ôn nhu cảm nhận từng nhịp đều đều ấy mà thuận tiện làm nhịp tim tăng lên, nhói nhói một lúc lâu.

"Ở bên cạnh "đằng đó" thật tốt..."

_To be continued_