Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 61: Tra nam tham lam, muốn tất

Thẩm Lăng ra ngoài mở cửa cho Tinh Hàm.

"Tôi thắng cậu rồi..." Thẩm Lăng đắc chí, khoanh tay trước ngực liếc nhìn

Anh nhìn cậu nằm trên giường, quần áo xốc xếch, bất tỉnh như vậy. Nhìn vào hoàn cảnh anh không tin và cũng không muốn tin, cậu và Thẩm Lăng đã "lên giường" với nhau.

"Cho cậu mượn tạm Doãn Thần. Chúng tôi kết hôn là chuyện sớm muộn. Tôi rất hào phóng, cậu đem Doãn Thần về đi." Thẩm Lăng thoả sức khiêu khích anh

"Dơ bẩn..."

"Thua nên tức giận sao?" Thẩm Lăng làm vẻ ngạc nhiên quá đà

Anh bỏ qua hết những biểu cảm đắc chí của Thẩm Lăng, chỉnh sửa quần áo của cậu. Anh mặt dày, khổ sở đem cậu ra khỏi căn phòng đó.

Mạc Tinh Vũ lái xe, cậu ngồi ở ghế sau dựa vào anh. Anh thả mắt ra những hàng cây bên đường với xúc cảm xáo trộn, anh không biết chuyện gì xảy ra nên bất an chăng???

Anh đưa cậu về đến nhà, thay y phục rồi lau người cho cậu. Anh cũng phát hiện được vết thương sau gáy cậu, vệ sinh qua một lần. Cậu cơ bản bị anh làm thức giấc, anh xoay lưng bỏ đi.

Cậu không biết giải thích với anh làm sao, cũng biết khi giải thích thì anh sẽ tin sao? Cậu chỉ yên lặng mà chạy đến ôm anh. Anh từ khách sạn đón cậu về nhà, thay y phục cho cậu. Anh không bỏ cậu lại mà đưa cậu về, anh đối tốt với cậu quá...

Anh cứng họng, cơ miệng bỗng dưng đóng băng vô lực. Anh cũng ôm lấy cậu, tay anh bấu vào tay cậu cùng với những cam phẫn và khuất mắt không nói.

Cậu siết anh vào trong ngực, dùng sức vì sợ anh vụt mất. Cuối cùng, cậu vẫn không nói chuyện gì đã xảy ra. Còn anh thì mặc sức tưởng tượng để rồi tự làm đau bản thân.

"Anh phải về rồi..."_Anh đẩy cậu ra

Vì kiềm chế cảm xúc mà anh cắn môi đến rỉ máu. Trái tim anh như bị kim đâm vào, mũi kim rất bé nhưng đâm vào sâu đến bi thương. Anh tự chịu hết, không nói cho cậu biết. Anh sợ nói rồi thì cậu phớt lờ, anh không đủ can đảm để xác nhận thể loại quan hệ giữa cậu và anh. Ngày hôm nay anh thua thê thảm, thua là vì chính tình cảm anh mà thôi, thua vì tình cảm của anh dành cho cậu nhiều hơn!!!

Mạc Tinh Vũ đưa anh về nhà họ Hứa thì cũng đã 12h đêm.

"Ba ơi, sao Tinh Hàm lâu về quá vậy?" Hứa Hy Lạc

"Đợi nó một chút, chắc nó sắp về rồi." Ba Hứa bảo

Anh ủ rũ bước vào cửa thì pháo giấy bắn vào người anh.

"Chúc mừng quán quân Tinh Hàm." Hứa Hy Lạc

Ba Hứa vỗ tay vui vẻ, Hứa Hy Lạc cười tươi. Anh bật khóc như một đứa trẻ. Anh đạt giải, chưa ai chúc mừng anh thật lòng. Anh về nhà khuya, có người đợi anh về. Lúc anh cảm thấy không nơi nào thuộc về anh, chính họ đã cho anh một cuộc sống mới. Họ còn coi anh là người thân trong gia đình, cảm giác này anh đã thèm khát từ rất lâu rồi.

"Này, sao lại khóc?" Ba Hứa dỗ dành anh

Trước giờ anh đau khổ, không người ba nào dỗ dành anh. Ba Hứa là người duy nhất quan tâm anh.

"Ăn gì chưa? Anh bảo người làm đi hâm nóng." Hứa Hy Lạc

"Cảm ơn, hai người..."_Anh đã khóc nấc lên rồi

Bao nhiêu những cảm xúc tiêu cực anh dồn nén, nay có thể xả ra tất cả. Thật tốt, có một nơi thuộc về anh.

"Thứ tình cảm kia, không cần nữa." Nội tâm anh

***

Mấy ngày liền, cậu và anh không một lần gặp mặt. Anh vẫn dai dứt chuyện đó trong lòng, nhưng tạm thời đã ổn rồi.

Anh đạt quán quân, công ty chú tâm bồi dưỡng cho anh. Hôm nay, anh có buổi chụp ảnh vô cùng quan trọng, coi như đây là buổi ra quân của anh với các nhãn hàng lớn. Làm việc quần quật mấy tiếng hồ mới xong việc, anh đến máy bán nước tự động.

"Chọn cái nào đây?"

Tự dưng có ai đó bấm nút, một lon sữa rơi xuống. Âm thanh này vốn dĩ bình thường, nhưng khi anh phát hiện ra cậu ở ngay bên cạnh thì làm anh khinh động mà ngơ ra một lát.

Cậu cúi người nhặt lon sữa rồi dúi vào tay anh.

"Haha...cảm ơn."

Anh giả vờ cười hoà đồng, thái độ của anh không lộ ra sự đau khổ nào đó. Thay vào đó, anh thể hiện sự vui cười hoà nhã và đặc biệt xoá chuyện tối hôm đó ra khỏi kí ức.

"Uống loại nào? Anh mua giúp em."

MIệng anh nói vậy thôi, chứ tay đã chọn lon cà phê đen rồi.

"Cầm lấy..." Anh bảo

Nét mặt giả vờ của anh, cậu đều nhìn ra hết. Thà rằng anh đanh mặt với cậu, nhưng tại sao anh lại làm như chưa có gì xảy ra? Anh có ý gì đây?

"Cảm ơn anh..." Cậu nhìn anh nói

"Đi đây..."

Mối quan hệ của họ trở nên đùa đùa thật thật. Nếu cậu chịu nói cho anh biết, giải thích cho anh nghe thì mọi chuyện sẽ khác. Cậu đúng là dở tệ mà, anh cần gì cũng không biết!!!

"Đồ ngốc, không biết giữ mình lại nữa." Anh cười khổ, nghĩ thầm

Việc cậu làm hôm nay còn có thể gây nhiều hiểu lầm hơn nữa. Hôm nay, cậu dẫn theo Thẩm Lăng đến shoot chụp ảnh. Anh đứng nhìn Thẩm Lăng được cậu dắt vào, cười cười nói với người của nhãn hàng, trong lòng anh ghen tức không nguôi.

Tức giận cũng chẳng được gì, anh mặc kệ bọn họ tập trung làm nốt phần việc của bản thân. Hình ảnh anh chú tâm làm việc, toát khí chất toả một vùng làm cậu say mê nhìn anh.

"Làm tốt lắm...làm tốt lắm."

Anh lén lút nhìn cậu không khỏi khó chịu. Một tiếng trước đến chỗ anh, một tiếng sau dẫn Thẩm Lăng giới thiệu với mọi người!!!

Anh lặng lẽ rời khỏi căn phòng ngột ngạt đó, tâm tư bị chọc giận muốn phát điên. Đúng lúc, Hứa Hy Lạc đến tìm anh.

"Chúng ta đi ăn trưa." Anh dùng giọng điệu buồn bực

"Ok."

"Lái xe giúp anh. Hôm nay anh lười quá." Hứa Hy Lạc đưa chìa khoá

"Đứng trò chuyện mấy câu với Hứa Hy Lạc thì cậu cùng với Thẩm Lăng cũng đi tới.

“Ể, tên kia?” Hứa Hy Lạc nhìn anh hỏi

“Không liên quan đến em." Anh bước nhanh đi

Hứa Hy Lạc đoán chắc có vấn đề, liếc về phía cậu. Trong mắt cậu bây giờ tràn đầy lửa giận, anh và Hứa Hy Lạc trò chuyện vui vẻ như vậy. Tất cả là do cậu mà ra, cậu bắt anh phải chủ động hỏi chuyện cậu mới nói sao? Cậu mà không mau giữ, anh lọt vào tay người khác rồi đừng có hối hận.

Anh lái xe đưa Hứa Hy Lạc ở nhà hàng gần đó, mặt mày vẫn ủ rũ.

“Em và cậu nhóc đó có chuyện rồi sao? Cãi nhau?” Hứa Hy Lạc không chịu nữa mới hỏi

Anh chưa kịp trả lời thì Hứa Hy Lạc chen thêm một câu nữa.

"Đuổi đến rồi kìa. Đem theo cả nhân tình nữa." Hứa Hy Lạc hướng mắt đến chỗ Doãn Thần

"Đi vào phòng vệ sinh một lát."

Anh muốn tránh mặt đi, điều chỉnh tâm trạng một chút. Anh đem nước tát vào mặt cho thanh tỉnh. Anh buồn bã vì cậu không liên lạc với anh, đến khi xuất hiện thì bên cạnh Thẩm Lăng. Anh cảm giác cậu chán anh, không cần anh nữa!!!

"Sao anh cứ trốn em?" Giọng điệu cao lãnh vang lên

"Trốn hồi nào?"

Anh thật sự anh không trốn, anh còn đợi cậu đến chỗ anh nữa. Không khí lặng thinh, anh thật sự chán nản với không khí này rồi.

"Thẩm Lăng với em? Đang hẹn hò sao?" Anh cuối cùng cũng hỏi được

Cậu chần chừ không trả lời, anh thở dài.

"Thôi bỏ đi..." Anh thất vọng

Anh hơi cúi mặt xuống, hàng mi cong rũ xuống với môi hồng đang mím chặt. Cậu không đành lòng nhìn anh rời đi, ôm người vào trong lòng. Anh được ôm nhưng chẳng vui vẻ gì, nghĩ cậu đang giả vờ thôi.

"Đừng như vậy, cậu đã có Thẩm Lăng rồi."

"Em không thích anh ta. Em chỉ thích mỗi anh."

Anh nghe câu nói đó thì chắc chắn xác định cậu là tra nam. Cậu thuộc thể loại tham lam, muốn tất cả. Cậu kéo anh vào phòng vệ sinh chốt cửa lại.

Cậu điên cuồng gặm lấy môi anh, như một con sói khát máu. Tay cậu thương nhớ sờ soạng khắp cơ thể anh, cúc áo anh đã bị cởi ra từ lâu.

Anh trong vòng tay của cậu bị quấy rối, run lẩy bẩy.

"Dừng lại có được không?" Anh thở gấp

_To be continued_