"Vâng, xin cảm ơn các khản giả đã tham gia bình chọn. Cuộc thi chúng tôi sẽ tặng giải thưởng cho ai bình chọn đúng quán quân vào thời gian sớm nhất."
"Bây giờ thì giây phút hồi hộp đến rồi. Kết quả cuộc thi đang ở trong tay tôi đây." Anh MC bảo
Mặc dù anh đang giữ hạng thấp nhất nhưng các tác phẩm của anh đều là tâm huyết. Anh có niềm tin vào năng lực của bản thân, có thể giành được giải cao. Các thí sinh được mời lên sân khấu nhận kết quả.
Các thứ hạng từ thấp tới cao được công bố, đến khi chỉ còn là anh và Thẩm Lăng.
"Ai sẽ trở thành quán quân đây? Cả hai đều xuất sắc mà đúng không?"
Các khán giả đang khóc vì anh MC dài dòng này, nôn nóng muốn biết kết quả.
"Vậy...quán quân của chúng ta Hứa...Tinh...Hàm."
Anh MC hô lớn, sân khấu bắn lên pháo giấy. Thẩm Lăng diễn sâu ôm lấy anh chúc mừng.
"Cậu làm tốt lắm"
Sao anh cảm thấy giọng của Thẩm Lăng không thất vọng chút nào? Ngược lại thấy Thẩm Lăng có gì đó vui vẻ, dường như là kế hoạch của Thẩm Lăng sao? Anh bất giác cảm thấy lo lắng. Anh đoạt giải quán quân như sao cảm thấy trống vắng quá?
Khi đóng máy, mọi người cũng không chúc mừng hay khen ngợi anh chút nào. Họ chạy đến chỗ Thẩm Lăng an ủi, cho rằng Thẩm Lăng chỉ là thiếu may mắn. Anh lạc lõng giữa một đám đông. Anh nghĩ, anh sẽ vui lắm khi đạt giải nhưng ngược lại rồi.
"Cậu đi mời các nhân viên và thí sinh của cuộc thi đến nhà hàng gần đây dùng bữa tối." Cậu nói với Mạc Tinh Vũ
"Vâng."
Mọi người tụ tập, xem như là mở tiệc chúc mừng. Cậu cố ý ngồi cạnh anh, nhìn vẻ mặt buồn rầu của anh mà xót xa. Các nhân viên ở đây có vẻ thích Thẩm Lăng hơn, nhưng có cậu thích anh là đủ rồi.
Cậu lén lút nắm chặt tay dưới gầm bàn xoa xoa. Ánh mắt cũng rất đỗi dịu dàng.
"Anh ăn món này đi." Cậu gắp bỏ vào bát cho anh
Mọi người thậm chí không quan tâm đến họ, mải mê buôn chuyện với nhau.
"Anh thấy không khoẻ sao? Cậu lo lắng hỏi
"Không có"
"Có thật không?" Cậu hỏi
Anh hất tay cậu ra, đứng dậy.
"Anh vào nhà vệ sinh một lát."
Cậu cũng yên tâm cho anh rời khỏi. Thẩm Lăng tránh tầm nhìn của cậu rồi đuổi theo anh. Thẩm Lăng vào phòng vệ sinh thì thấy anh đợi sẵn.
"Tôi biết cậu sẽ đuổi theo tôi." Anh lên tiếng lạnh nhạt
"Ừ, cố ý đuổi theo." Thẩm Lăng với vẻ mặt dửng dưng
"Cậu là có ý gì?" Anh mặt lạnh hỏi
"Chuyện nào? Là giải quán quân hay Doãn Thần?"
Anh hơi giật mình. Tại sao lại liên quan tới Doãn Thần? Hai người có quen biết sao?
"Này làm gì mà ngạc nhiên vậy chứ? Tôi chỉ không biết anh đang nói tới chuyện nào thôi mà."
Thẩm Lăng dáng người gầy gò, thoạt nhìn rất ốm yếu cần được bảo vệ. Tuy vậy Thẩm Lăng mưu mô xảo trá khó lường, biểu cảm nét mặt cực kỳ mỉa mai người ta. Nhất là điệu bộ nhếch một bên miệng và nhướng mày.
"Cậu và Doãn Thần là dạng quan hệ nào? Cậu quen biết em ấy?"
"Bọn tôi sao? Là hôn phu...hôn phu có tính là mối quan hệ không?" Thẩm Lăng đắc chí làm trò trước anh
Anh nghe đến hai chữ đó mà tay chân mỏi lừ. Vậy việc cậu và anh đã "làm" là như thế nào? Cậu đang đùa anh sao?
"Dựa vào đâu tôi có thể tin cậu?" Anh sáng suốt nói
"Ừm...nói đơn giản, chúng tôi đã có hôn ước từ lúc chưa chào đời."
Anh dù có khó chịu đến mức nào thì cũng cắn răng mà chịu đựng, không để lộ ra mặt. Điều Thẩm Lăng nói cũng chỉ từ một phía, anh có đau lòng nhưng không thể tin tưởng điều đó hoàn toàn được.
"Cứ cho là vậy đi." Anh thờ ơ nói
"Hay tôi và cậu làm một cuộc cá cược. Để xem Doãn Thần ở chỗ cậu hay đến chỗ tôi."
"Tuỳ cậu."_Anh không quan tâm bảo
"Thế tôi sẽ nhắn cho cậu số phòng, tự đến mà xem."
Anh lẳng lặng rời đi mà tâm tư đã rối bời. Anh ghét cậu vì trước đây cậu hành hạ thân xác anh, nhưng anh thích cậu thì điều này là sự thật!!!
Mọi người dùng bữa xong xuôi thì tản ra đi về. Anh đến chỗ cậu bảo.
"Em đưa anh về được không?"
"Được, chắc chắn rồi." Cậu không ngần ngại
Hai người dắt tay nhau ra bãi giữ xe thì điện thoại của cậu có tin nhắn đến. Anh nhìn vẻ mặt bối rối của cậu thì lập tức đoán ra người gửi tin nhắn. Trong khoảng khắc này, anh lại trông chờ cậu sẽ chọn anh và cảm giác lo sợ nếu cậu chọn Thẩm Lăng ùa đến.
"Tiểu Thần, em chọn anh có được không?" Nội tâm anh
Anh cúi gầm mặt, cố gắng giấu đi biểu cảm. Thậm chí còn cắn môi để không buộc miệng mà nói với cậu.
"Em có việc bận ở bệnh viện. Em bảo trợ lý Mạc đưa anh về." Cậu vẫn ôn nhu mở cửa xe cho anh
"Đến bệnh viện? Lừa người sao?" Nội tâm anh thầm mắng
***
Không có gì quá ngạc nhiên, cậu xuất hiện ở khách sạn-nơi Thẩm Lăng đợi sẵn. Thẩm Lăng chỉ khoác hờ chiếc áo choàng, thân thể gầy gò nhìn chẳng khác nào nữ nhân. Cậu thì ghét nhất thể loại này, so với đại bảo bối của cậu thì thua xa.
"Gọi tôi đến có chuyện gì?" Cậu mặc cậu chán ghét
"Đến uống rượu." Thẩm Lăng nâng ly rượu vang đỏ trước mặt cậu
"Chỉ có vậy?"
Cậu mặc kệ, chẳng có hứng thú uống rượu. Thẩm Lăng đanh mặt vì thái độ thờ ơ của cậu nên vào vấn đề chính.
"Chuyện của bọn mình, tôi nói cho Tinh Hàm biết rồi." Thẩm Lăng ghé vào tai cậu, đắc ý nói
Cậu trừng mắt, một tảng đá hung dữ đứng sừng sững trước Thẩm Lăng. Vậy là cái biểu cảm buồ rầu lúc nãy là do chuyện này...
"Anh đừng có chọc giận tôi."
Tay cậu không đắn đo siết cổ Thẩm Lăng, thẳng tay bóp mạnh. Cổ của y là rất nhỏ, cậu dùng lực mạnh là có thể bóp gãy.
"Đừng nóng...Tinh Hàm nói không tin."
Cậu bỏ tay ra, y ho khan liên hồi.
"Anh liệu mà kín miệng, đừng để tôi lột da sói của anh." Cậu nghiến răng
"Đe doạ tôi?"
Đối với Doãn Thần, Thẩm Lăng không có tí e dẹ vì sau lưng của y là cả bộ tộc nhân sói. Tuy cậu giữ vị trí tối cao của toàn tộc nhân thú nhưng các vị trưởng lão để mặt tới Thẩm Lăng, cậu khó lòng làm hại y.
"Cậu cẩn thận mà giữ trái tim của Tinh Hàm. Nếu tôi thích, tôi có thể đem nó ra ăn sống..." Thẩm Lăng cười man rợ
Các nhân sói, nếu ăn được trái tim của con người thì sẽ biến hoá nhanh chóng và không bị đau đớn như lẽ thường. Đặc biệt, điều kiện trái tim đó phải là trái tim của người bị tổn thương. Dùng tính chất lấy độc trị độc, trái tim càng bị giằn xé sẽ giúp xoa tan cơn đau trong thời điểm hoá sói.
Sở dĩ, cậu đến cũng chính vì lý do này. Cậu sợ Thẩm Lăng làm hại anh, phải đến thì mới diệt trừ y.
"Buồn nôn..."
Cậu đưa mặt đe doạ Thẩm Lăng, nghiến răng, tựa như một con sói đang săn mồi. Trong khi cậu và Thẩm Lăng đang giằn co, một đám người đằng sau tiến tới, cây sắt to đập vào gáy cậu ngất xỉu.
"Doãn Thần, muốn đấu với tôi?"
Cậu không đề phòng, bị Thẩm Lăng cho người đánh lén. Sau đó, Thẩm Lăng dựng lên màn kịch đợi Tinh Hàm đến.
"Đến giờ mới tới, chậm chạp."
_To be continued_