"Bỏ anh ra..."
Anh căn bản không giận cậu vì chuyện đó, là vì cơn ác mộng làm anh muốn tránh xa cậu.
"Không được..."
Cậu hấp tấp ôm lấy anh, sợ sệt anh muốn né đi. Anh thở dài vì nam nhân cứng đầu này. Hơi thở cậu gấp rút như thể đang rất run khi ở bên cạnh anh, l*иg ngực cậu thì cạ cạ vào lưng anh.
Cậu kéo mặt anh lại, tự nhiên nhất để hai người hôn nhau. Môi trên môi dưới ma sát lẫn nhau, trao đổi nước bọt vị tình yêu cho nhau, cậu hạnh phúc đá lưỡi với anh.
"Anh ơi, anh dễ thương quá~"
Cậu bắt anh há miệng để thuận tiện ngậm lấy lưỡi anh, cậu cả gan mυ'ŧ mυ'ŧ lưỡi anh vài cái thì đã cảm nhận ngay độ run rẩy của nhân dáng bên cạnh. Anh chủ động kéo cậu lại giường tre, ngồi lên người cậu.
"Hôm nay em ở lại với anh đúng không?" Hai tay vòng ra sau cổ cậu
Cậu cư nhiên không thể nhìn thấy biểu cảm của anh nhưng điệu bộ của anh thì quá đỗi khơi gợi người ta. Cậu xấu xa đem tay cho vào lưng quần anh, đang cố mở rộng cửa của nơi bí ẩn.
"Ưm~Tiểu Thần, anh chưa khóa cửa."
"Không sao, dù thế nào em cũng bảo vệ anh." Lời nói này chắc nịch, anh mặc sức tin tưởng vào nó
Từ chỗ hang động về, cả hai người ưa chuộng ân ái với nhau trong tình cảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Tiếng giường tre cọt kẹt trong đêm khuya vắng người trở nên lớn hơn hẳn. Vì khung cảnh tối om, các giác quan trở nên nhạy cảm hơn. Tai cậu nghe rõ tiếng kêu êm êm của anh hơn, cảm nhận sự va chạm xá© ŧᏂịŧ chi tiết hơn. Hai người như đang trong mộng cảnh, như tiên tử tận hưởng khoái lạc an nhàn quấy lấy nhau.
Khi trên người anh chứa đủ loại dấu răng của người thương, khi trên người cậu có những vết cào của mèo đại bảo bối, họ đã cuồng nhiệt mà trải qua một đêm tê dại. Mông anh có vài dấu tay của cậu, mặt cậu cũng có dấu tay của anh!!!
"Bảo bối lại đây, em xoa giúp anh."
Hai người nằm trên giường tre, tay cậu lịch thiệp xoa nắn mông anh. Anh để cậu xoa giúp, áp mặt vào ngực cậu thoải mái thở đều.
"3 lần một ngày..." Anh than thở
Tay cậu chợt trở nên gian xảo hơn, miết miết vào "cúc hoa".
"Nếu anh không thích, chúng ta có tăng tần suất một chút." Cậu dịu dàng hôn lên tóc anh
Tuy anh khỏe mạnh hơn người là thật nhưng với Tiểu Doãn Thần của cậu, "cúc hoa" của anh chẳng thể trụ nỗi lâu!!!
***
Bắt đầu một ngày với thời tiết dịu nhẹ, không khí miền núi có phần ảm đạm kết hợp một màn sương sớm phủ nhẹ. Sau một giấc ngủ, cơ thể anh coi như bình phục và hoạt động như bình thường.
Anh thay ra một bộ y phục mới, cầm máy ảnh đến chỗ tập hợp. Người của cuộc thi triệu tập thí sinh đến một phiên chợ. Vào sáng tinh mơ nhưng đã náo nhiệt vô cùng, tiếng rao bán và tiếng mặc cả hòa trộn với nhau. Các thôn nữ với những xiêm y rực rỡ sắc màu, toàn bộ khung cảnh ở đây là đề thi hôm nay.
Trong lúc đó cậu ở gian nhà mới choàng tỉnh, lập tức phát hiện bản thân bị bỏ lại. Mạc Tinh Vũ-trợ lý của cậu cũng vừa chạy đến.
"Đây là y phục của ngài. Chuyện ở bệnh viện cũng sắp xếp cho ngài cả rồi." Mạc Tinh Vũ đĩnh đạc bảo
Cậu lạnh nhạt gật đầu, Mạc Tinh Vũ ra ngoài đợi. Cậu thay xong y phục rồi bước ra.
"Chuyện tôi bảo cậu làm sao rồi?"
"Thẩm Lăng cũng là nhân sói như chúng ta. Hơn nữa còn là nhân vật lớn trong bộ tộc, và còn là vị hôn phu của ngài."
"Từ khi nào?" Cậu nhăn mày hỏi
"Đây nằm trong sắc lệnh của bộ tộc. Vào đúng năm ngài 24 tuổi, ngài nhất định phải lấy anh ta. Đính ước giữ hai sói tộc đã từ trước." Mạc Tinh Vũ chậm rãi giải thích
"Chết tiệt...còn vài tháng nữa thôi à?"
"Vâng, chính xác là 5 tháng."
Tâm trạng lập tức tụt xuống vực thẳm, đoán ra được Thẩm Lăng cố ý đến cuộc thi này để tiếp cận cậu và cả đại bảo bối Tinh Hàm của cậu nữa. Cậu ngay lập tức phóng đến chỗ tổ chức cuộc thi.
Hôm qua đến giờ, căn bản không ai biết nhà đầu tư xuất hiện ở đây nên cậu đã thu hút mọi sự chú ý. Cậu phóng tầm mắt ngay đến chỗ Thẩm Lăng, anh đứng gần đó cũng nhìn thấy. Anh không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, trong lòng liền gợn lên cảm giác khó chịu nhức nhối. Cậu quan tâm người khác, có thể chán anh rồi chăng???
Anh hất mặt bỏ đi, mặc kệ bao nhiêu người vây quanh cậu đi nữa. Đến lúc này, cậu mới nhìn quanh tìm kiếm anh. Một bóng dáng chăm chỉ tập trung nhưng nét mặt thì có gì đó buồn sâu sắc.
"Anh ấy làm sao vậy?" Nội tâm cậu dấy lên câu hỏi
Hai người cứ như vậy, không chạm mặt nhau nữa. Anh không muốn gặp cậu, cậu không dám đến chỗ anh. Đến giữa trưa, sau khi dùng bữa trong gian nhà sàn lớn ở trong bản làng, anh muốn đi dạo một chút.
Không khí trên núi mát mẻ, mặc dù là buổi trưa nhưng ánh nắng dịu dịu không gắt gỏng. Anh tản bộ thì gặp một dòng suối trong xanh, có thể thấy được những chú cá đang thả mình bơi lội quanh những hòn đá nhỏ xinh dưới hồ.
Anh thoáng bị hấp dẫn bởi dòng chảy chầm chậm êm ả, vì ngắm nhìn cảnh đẹp cũng khiến người thư giãn mà. Anh say mê đến mức có người tiến lại gần cũng không biết.
"Có chuyện làm anh suy nghĩ sao?"
Cậu cất giọng để phá đi bầu không khí vắng lặng nơi đây, đứng đây nhìn anh cũng lâu rồi.
"Em bám theo anh sao?" Anh biết câu trả lời nhưng vẫn hỏi
"Không, trùng hợp thôi."
Cậu nói thì anh tin vậy chắc? Anh chẳng thèm nhìn mặt cậu nữa, xoay lưng định bỏ đi.
"Anh tức giận chuyện gì sao?"
Anh ngửa mặt lên nhìn cậu nhưng rồi cũng không muốn nói. Cậu hết kiên nhẫn rồi, đem eo anh ghì lấy.
"Anh tránh xa nam nhân tên Thẩm Lăng đó ra." Cậu nhắc nhở anh
"Tại sao?" Anh cười giễu cợt
"Anh ta cũng là nhân sói..." Cậu định nói tiếp nhưng nghẹn lại
"Sợ sao?" Anh giương ánh mắt trông chờ hỏi
"Sợ anh ta làm hại anh."
Cánh mũi dần dần chạm sát vào sóng mũi anh.
"Đừng làm vẻ mặt cau có đó. Em chỉ thích mỗi anh."
Cậu nói lời sến sẩm rồi nhân cơ hội đó mυ'ŧ mát mấy lần môi anh. Anh không để cậu vui vẻ quá lâu, đẩy vai cậu ra. Cậu đại công cáo thành, chịu khó đuổi theo nài nỉ một lát là được ân xá. Cậu là người cuồng đυ.ng chạm nên được cho phép hôn hít với anh thì sướиɠ rơn người. May mắn với cậu khi anh quá đỗi dễ tính!!!
"Tránh đường, anh phải về nghỉ ngơi."
Cậu cười mỉm mỉm tránh xa một bên cho anh, để anh rời khỏi trước mới lén lút đuổi theo.
***
Các thử thách chụp ảnh tiếp tục được đưa ra. Cuối cùng cũng đến buổi ghi hình của đêm chung kết. Các diễn đàn mạng xã hội nóng lên chưa từng có, liên tục có những dự đoán về quán quân cuộc thi nhϊếp ảnh danh giá này. Sân khấu trang hoàng lộng lẫy với những thiết bị tối tân, tất cả đều đã sẵn sàng.
"Xin chào mừng tất cả các bạn khán giả đến với đêm chung kết kịch tính này. Yêu thích ai thì hãy nhanh chóng bình chọn cho thí sinh với mã số để trên màn hình, đúng 9h tối nay cổng bình chọn sẽ đóng lại nên nhanh tay nhanh tay." Anh MC khuấy đảo không khí ở trường quay hết mức có thể
Các thí sinh lần lượt trình bày các tác phẩm của bản thân. Hội đồng giám khảo sôi nổi đưa ra các nhận định. Các khán giả xem thông qua màn hình mà cũng căng thẳng hồi hộp đợi kết quả.
Anh ở trong phòng chờ cũng lo lắng không yên, tim đập mạnh muốn rơi khỏi l*иg ngực. Cuộc thi này đối với anh rất có ý nghĩa, một phần để ba Hứa hãnh diện và còn là một bước đệm quan trọng trong sự nghiệp của anh.
Cậu ở gần đó vẫn quan sát tình hình.
"Kì lạ, tại sao Thẩm Lăng chẳng có dấu hiệu nào ám hại anh Tinh Hàm?"
Cậu nghĩ đến giờ khắc này thì Thẩm Lăng phải ra chiêu trò rất độc để bảo vệ vị trí của anh ta chứ?
"Tôi sẽ thông báo, cổng bình chọn sắp đóng lại. 3...2...1 hết thời gian."
_To be continued_