Cậu như một kẻ cho người ta ăn xong rồi "thịt" người ta. Tận hưởng không khí rừng cây cũng đủ rồi, cậu bế anh vào trong hang động.
Cậu đặt anh xuống đám lá, anh cắn răng chịu đau. Anh trong tâm đã khổ sở đau đớn, "cúc hoa" sắp không khép lại được rồi. Đôi mày thanh mảnh của anh hơi nhíu lại, môi hồng mím mím lại, trông cũng khá đáng yêu. Cậu khẽ đem biểu cảm đó ghi vào trong tâm, không ngờ anh và cậu có thể đến bước này.( Ý của Doãn Thần là "thịt" được anh rồi hehe)
Hai bộ y phục phơi lên cũng đã khô ráo, mặc quần áo chỉnh tề rồi đến chỗ anh.
"Quần áo của anh?"
Anh quên mất "cúc hoa" của mình không ổn nên đứng dậy đón lấy bộ y phục. Cơn đau ở nơi bí ẩn lấn tới, cơ thể phản ứng như bị ai nhéo vào eo.
"Không sao chứ?" Cậu cố ý hỏi
"Vẫn ổn..."
Anh mặt lạnh không biểu cảm, mặc y phục vào. Cậu chợt cảm thấy anh mặc quần áo vẫn rất quyến rũ, ánh mắt không liêm sỉ mà quét khắp người anh.
"Anh ngủ một lát..." Anh nằm xuống xoay lưng đối mặt cậu
Cậu lập tức như nam châm ngược dấu dính lấy anh. Tay cậu dò hỏi đặt lên eo anh mân mê, anh không phản ứng thì bắt đầu làm quá lên. Cậu đem mũi áp sát sau gáy anh hít ngửi, cuối cùng tay kéo cao lên đặt hờ lên ngực anh.
"Đừng làm phiền anh ngủ..." Anh thì thào
Cậu giật nẩy nhưng vẫn gan dạ giữ nguyên vị trí tay.
"Vâng~bảo bối" Giọng điệu cậu gian gian rơi vào tai anh
Ở nơi rừng núi hoang vu nhưng không gặp bất cứ loại thú dữ nào, chỉ gặp được con sói thích ức hϊếp người!!!
***
Lần này hai người họ ngủ khá lâu, đến khi gió thổi nhẹ vào hang thì một trong hai người mới tỉnh dậy. Cậu thức dậy trước nên muốn làm mấy trò mèo trêu ghẹo anh. Tay cậu mơn trớn trên trên vòng eo nhỏ, từng chuyển động như đang đùa nghịch trên mặt nước. Cậu thổi vào tai anh những hơi thở nóng hổi, hì hục như đang châm củi nấu cơm.
"Bảo bối ơi? Anh thích em đúng không?"
Anh vẫn đang mê man trong giấc, chợt thấy dễ chịu với sự xoa bóp nên sinh ra vẻ mặt hưởng thụ.
"Ưm~"
Cậu cười tà hài lòng, nhìn đôi môi mấp máy đang dụ dỗ cậu. Cậu không nghĩ đến hệ lụy về sau mà thỏa thích mυ'ŧ lấy. Hành động cạy môi anh của cậu là tiếng báo thức hiệu quả cho anh tỉnh giấc. Anh theo bản năng đẩy cậu ra, cậu đang vui vẻ thì bị cự tuyệt nên hụt hẫng.
Hai tay anh đang đặt trên vai cậu theo tư thế phòng bị.
"Anh không thích sao?"
Cậu cười cười gian, nắm bàn tay anh hôn nhẹ. Anh cáu vì cậu cứ không nghe lời, cho cậu một cái tát vào mặt.
"Anh không phải nữ nhân, đừng đối xử với anh kiểu như thế. Anh ghét như vậy..." Tính nết sau khi thức dậy của anh có đôi chút xấu
Cậu chỉ muốn thân mật với anh cũng bị ăn tát, oan uổng ra mặt. Thế rồi, tự đổ hết lỗi lên bản thân. Cậu nghĩ do cậu làm bậy trong lúc anh ngủ nên bị đánh cũng bình thường thôi. Vì cái tát của anh chẳng làm cậu đau đớn gì, cậu đanh mặt bỏ ra chỗ khác.
Anh xoa xoa ấn dương thở dài. Sở dĩ anh trở nên cáu gắt là có lý do, anh gặp ác mộng.
Anh mơ thấy bản thân lạc vào bầy sói hung hãng, một con sói già với trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Sau sói già thì là một chú sói con, chú ấy đứng ép nép vào bố. Anh không hiểu, chú nhìn anh với ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Anh biết đó là một điềm báo không lành, nhất thời trút sự bực bội lên người cậu.
"Này..." Giọng pha tí hối hận
Cậu gục mặt xuống, anh thoáng nhận ra gò má ấn dấu tay anh. Mắt anh chớp chớp lo lắng, môi thì mím lại không biết phải làm sao. Anh cứ ngồi nhìn cậu, đợi cậu phản hồi gì đó. Thế nhưng cậu vẫn im lặng, thách thức giới hạn của anh.
"Lại đây...đừng ngồi đó." Anh bảo
Đến giờ cậu mới ngẩn đầu lên, hai ánh mắt chạm nhau tự động truyền nhận thông tin. Không ai nói năng gì nữa, để bầu không cứ im thin thít lắng lọng thấy rõ. Trong mối quan hệ của hai người, cậu luôn có phần nhường nhịn mà nay cậu cương rồi thì khó mà giải hòa.
Anh mặc kệ cậu, nằm xuống ngẫm nghĩ. Có phải chăng cơn ác mộng đó là một điềm báo xấu số nào đó, bảo anh phải rời khỏi? Anh lặng thầm giữ những khuất mắt ở trong lòng.
Thế nhưng có những tiếng động phá tan sự lặng yên nơi đó.
"Tìm xung quanh đây đi, chắc có thể tìm thấy người."
Đó là tiếng của đội cứu hộ. Theo lời của Thẩm Lăng mà họ đến đây, họ chỉ nghĩ đến đây tìm xác người. Từ độ cao của vực thẳm như vậy, rơi xuống thì chắc chắn thịt nát xương tan.
Khi cậu và anh nghe thấy được tiếng người nói, cậu biết đây là chấm hết rồi. Cậu chợt luyến tiếc khoảng thời gian ở đây, cậu muốn anh chỉ có thể dựa vào cậu. Bây giờ trở về cuộc sống cũ, quan hệ của bọn họ sẽ như trước đây, không ai liên quan ai.
Anh là người bước ra khỏi hang động trước, còn cậu chậm chạp theo sau. Sau đó, hai người được đội cứu hộ đưa lên trên an toàn.
Đến bây giờ, các thí sinh của cuộc thi cũng đã di chuyển đến một địa điểm khác. Anh đã bỏ lỡ vài thử thách nên cần nhanh chóng đuổi theo.
"Em đưa anh đến đó." Cậu chịu nói chuyện rồi
"Ừm...được thôi."
Bây giờ không nghĩ ngợi gì nữa, chỉ cần đuổi theo bọn thí sinh là được rồi. Cậu làm nhiệm vụ đưa đón rất nhiệt tình, đạp ga phi nhanh đến địa điểm thi.
Anh vừa định đẩy cửa bước ra thì cậu chặn lại.
"Nếu anh muốn xử lý ai thì cứ bảo em, em sẽ giúp anh."
"Không cần." Anh gạt tay cậu ra
Bóng lưng vội vã quay đi không chần chừ, bỏ lại cậu buồn bã. Cậu nghĩ ngợi rồi bấm gọi cho ai đó.
"Cậu điều tra cho tôi người tên Thẩm Lăng trong cuộc thi nhϊếp ảnh."
"Vâng." Mạc Tinh Vũ trả lời
***
Bây giờ tầm 6h chiều nhưng do đặc điểm địa lý mà trời vẫn còn rất sáng. Nhóm thí sinh đã nhận thử thách và đang thực hiện.
Anh nhận lấy thử thách nhanh chóng tiến hành chụp ảnh. Thẩm Lăng nhìn nhân dáng của anh thì trừng mắt kinh ngạc. Một đường hơi lạnh chạy dọc sống lưng y, cả người run lên vì lạnh cóng.
"Cậu ta còn sống..." Y lúng túng sợ sệt nắm chặt tay thành nắm đấm
Anh trở về, hiện tại không muốn tính toán với loại người như Thẩm Lăng. Anh muốn tập trung cao độ cho cuộc thi này, dọa y một chút cũng đủ rồi.
Nơi này là một bản làng nhỏ ở trên núi mà lại có vô số phong tục tập quán thú vị, những lễ hội truyền thống và những khu chợ náo nhiệt. Nơi đây nối với nhau bằng những gian nhà sàn nhỏ, các thí sinh được bố trí vào ở những nơi đó. Anh xem như bị đày đến gian nhà lụp xụp nhất, nội thất đơn sơ.
Một chiếc giường tre với tấm chiếu mỏng, hơn nữa còn chẳng có máy quạt. Anh không càu nhàu một lời, chấp nhận gian phòng này nghỉ ngơi. Ở trên trần có một bóng điện vàng chớp tắt, nhìn thấy khá cũ kĩ rồi.
Anh không muốn để ý đến nó nữa, chợt nhắm mắt lại. Bóng điện hết tuổi thọ của nó thì liền tắt lịm. Trong phòng thì tối om, bên ngoài cũng như vậy, anh thở dài thườn thượt trách bản thân xui xẻo. Cậu căn bản vẫn ở gần anh, rình rập thời điểm thích hợp đến chỗ anh.
Trời tối, phòng tối là thời điểm quá thích hợp để cậu mon men đi vào.
"Aaa..." Anh khẽ hét
Đột ngột anh bị ôm từ phía sau, cảm giác vô cùng vững chắc được bảo vệ tuyệt đối. Cậu không bị chối từ thì lập tức siết chặt hơn. Anh cảm thấy cậu là bị đối xử tệ bạc nên cậu tủi thân, hành động buồn bã quá chừng.
"Anh ơi, em xin lỗi. Anh đừng lạnh nhạt với em nữa được không?"
Lúc trước cậu bị anh lơ, cậu mặc kệ. Từ khi anh đối xử với cậu tốt lên một chút thì cậu lại quen với điều đó. Cậu dứt anh ra một lát đã thấy khó chịu, thấy thiếu thốn.
"Bỏ anh ra..."
_To be continued_