"Dừng lại có được không?" Anh thở gấp
Cậu dùng lực ép người anh lên cửa, vô liêm sỉ ngậm môi anh cấu xé. Anh cư nhiên cự tuyệt, liên tục đánh vào lưng cậu.
"Anh đừng náo, sẽ khiến người khác nghe thấy đấy." Mặt cậu hiện ra vẻ đe dọa mà khoái chí
Anh cắn chặt răng, một đấm toàn lực đập vào gò má phải của cậu. Khuôn mặt cậu theo quán tính lập tức nghiêng qua một bên. Hơi lạnh tràn vào sống lưng cậu khiến cậu thanh tỉnh.
"Tên khốn..." Anh mắng thẳng vào mặt cậu
Cậu đứng yên như bức tượng, dường như bị anh đánh cho tỉnh ra. Cậu cười nhạt, điệu bộ đã khó coi đến đáng sợ. Anh nhanh chóng chỉnh sửa lại y phục, rời khỏi đó lặng lẽ mà làm người nhớ nhung. Hơi ấm anh dần bay đi hết, cậu mới thầm hối tiếc. Phải chăng nên thô bạo với anh hơn? Cậu là tên khốn chính hiệu!!!
Anh trở ra với vẻ mặt cười tươi hằng ngày, tránh để Hứa Hy Lạc phát hiện điều lạ thường. Bữa ăn hôm nay vị cứ nhàn nhạt, chẳng thể nuốt trôi.
"Ăn không ngon sao? Loại bánh em thích mà?" Hứa Hy Lạc hỏi
Bánh tiramisu dường như chứa đựng những kí ức tốt đẹp của cậu và anh.
"Tiramitsu, em hết thích nó rồi." Anh cay đắng trả lời
Anh liên tục đưa bánh vào miệng. Sao lại nói không thích? Anh đối với cậu cũng như vậy...
Cậu tuy ngồi cùng bàn với Thẩm Lăng nhưng ánh mắt luôn cố định ở người con trai tên Tinh Hàm. Thẩm Lăng thấy chướng mắt mà lên tiếng.
"Thích như vậy thì lại kia mà ngồi."
"Câm miệng cho tôi." Mắt cậu trừng Thẩm Lăng
"Đối tác với nhau cả mà, cậu tức giận cái gì?"
"Tinh Hàm không giống như anh."
Thẩm Lăng bĩu môi không tán đồng, cậu không muốn chấp nhứt y. Bên kia Tinh Hàm và Hy Lạc tiến hành thanh toán.
"Tinh Hàm, anh có việc bận nên em bắt taxi về nhà có được không?" Hứa Hy Lạc nhất mực chạy đi không để anh kịp trả lời
Thời cơ này không phải quá thích hợp để cậu đến chỗ anh sao? Ý nghĩ này xẹt ngang qua não anh, lén nhìn về phía cậu. Thế mà, cậu không một động tĩnh và cúi gằm mặt. Anh bất giác có chút buồn bã xót xa.
***
Lịch trình buổi chiều của anh trống nên đến một cửa tiệm âu phục, chuẩn bị cho hoạt động sắp tới vào ngày mai. Buổi triễn lãm nghệ thuật và đấu giá trên một du thuyền, hội tụ các nhà giàu đam mê nghệ thuật về đây. Anh chẳng có nhiều tiền, đến đây chủ yếu tạo dựng mấy mối quan hệ công việc.
"Tôi chọn bộ y phục này." Anh bảo với nhân viên cửa tiệm
"Rất xin lỗi, bộ y phục này đã có người đặt sẵn." Mặt nhân viên biến sắc
"Vâng, không sao đâu."
Anh luyến tiếc bộ âu phục xanh đen, nhưng làm gì khác được.
"Cho tôi thử bộ màu xám này."
"Vâng..." Nhân viên đem cho anh
Anh thử xong thì vừa y, tỉ lệ cơ thể thuộc loại cân xứng tuyệt đối. Mấy cô gái ở đó đã mắt đỏ ngắm nghía. Tuy nhiên anh vẫn chưa ưng ý.
"Tinh Hàm, trùng hợp nhỉ?" Thẩm Lăng từ đâu bước ra
Anh thầm cười khổ, bộ âu phục anh nhắm trúng đang nằm trên người Thẩm Lăng.
"Ngày mai cậu cũng đến buổi triễn lãm?" Thẩm Lăng đang khoe khoang thôi
"Ừ..." Anh thờ ơ
Anh biết vì sao cậu lại đem Thẩm Lăng đi giới thiệu với mọi người, chắc chắn là muốn bọn họ nâng đỡ Thẩm Lăng vào ngày mai. Dáng vẻ Thẩm Lăng mặc y phục màu anh thích, dương dương tự đắc phát ghét. Kích cỡ cơ thể anh tuy đẹp nhưng lại khác rất nhiều với tỉ lệ y phục phổ thông, nên có rất ít lựa chọn.
Anh với đại bộ âu phục màu nâu đỏ đi tới phòng thay đồ. Cậu từ lâu đã chờ sẵn ở đó, anh nhìn thấy cậu thì câm nín. Các nhân viên chỉ ở cách đó mấy bước, không thể để họ phát hiện.
"Cút ra ngoài..." Anh thì thầm
Cậu lấp tức ôm hông anh, bị dáng vẻ đáng yêu lúc nãy của anh làm cho ngớ ngẩn. Thật ra anh chỉ ghé vào tay cậu nói mấy chữ, đầu óc cậu hơi thiểu năng nên thấy anh dễ thương.
"Cút..." Anh thẳng tay tát vào mặt cậu
Cậu bất ngờ mà choáng váng.
"Đi ra kia với Thẩm Lăng của cậu." Anh đanh mặt lại, mím mím môi
Cậu vẫn cố chấp ghì anh lại.
"Em cần giải quyết một số chuyện, tạm thời không thể nói cho anh được."
Cậu có ẩn khuất mà khó lọt khỏi miệng, đành chịu những chỉ trích từ anh.
"Dựa vào đâu..." Anh kiên nhẫn mà nói, mắt đỏ hoe vì kiềm chế cảm xúc
"Ngày mai...ngày mai, em sẽ nói anh nghe."
Tay cậu không còn giữ chặt anh, nói đã nói hết, anh có thể rời đi rồi. Anh ngược lại còn đứng im thinh thít, tựa như đang trầm mặc với nhiều luồn suy nghĩ.
"Thẩm Lăng...cậu ta?"
"Không có gì..." Cậu hất mặt lẩn tránh
"Anh muốn đến thăm mẹ." Anh gượng nói
"Được..."
Anh nhẹ xoay người rời đi, anh lấy mẹ Doãn làm lý do đến gặp cậu. Anh tự xấu hổ vì tâm tư của mình.
"Anh ấy làm sao vậy?"
Cậu ngớ ngẩn hỏi, không biết chính bản thân cậu là vấn đề sao? Anh rời khỏi cửa tiệm là đi đến nhà cậu ngay.
"Tự mình trở về, tôi đi trước."
Cậu chạy đi, bỏ Thẩm Lăng ở đó.
"Đúng là đồ lụy tình." Thẩm Lăng nhếch mép
***
Cậu trở về nhà thì anh và mẹ Doãn đã trò chuyện một lúc. Mẹ Doãn vào phòng nghỉ ngơi, không khí bên ngoài tích tắc đã gượng gạo.
"Anh vừa nói với mẹ vài câu..." Anh lên tiếng phá vỡ sự lặng thinh
"Vậy sao? Muốn uống rượu không?" Cậu liền buông câu gạ gẫm anh
"Được thôi..." Anh thở dài
Cậu dẫn anh đến hầm rượu, không khí ở đây se lạnh làm gợi ra những ý tưởng đáng ngờ.
"Anh thích loại nào? Macallan 30?"
"Cũng được..."
Cậu cầm tay chai rượu whisky có màu nâu nâu, vẻ ngoài chẳng mấy độc đáo.
"Em thật sự muốn uống?"
Anh bản năng hỏi, trước đây cậu là kẻ thù của rượu vậy mà nay sở hữu căn hầm đồ sộ, anh đôi chút bàng hoàng.
"Chỉ là muốn uống với anh." Cậu cười nhạt nhoà đáp lại
Anh rót rượu, cậu đi bậc chút nhạc ão não và uỷ mị, tựa như dòng suối mát mẻ chảy chầm chậm vào tai. Nhưng đã là nước chảy vào tai thì không lâu sẽ lùng bùng và khó chịu. Anh đưa cốc rượu vào miệng, bắt đầu là sự khô khốc rồi vị ngọt tràn đến, và sau cùng là sự cay nồng cả khoan miệng. Cậu nhìn thấy anh nhăn mày thì đưa mặt đến gần.
“Lý do anh đến chỗ em là gì? Định dụ dỗ em sao?"
Tay cậu đặt hờ lên gáy anh, thủng thẳng xoa bóp.
"Vì Thẩm Lăng..." Anh nghiêng mặt lảng tránh
"Em nghe thấy rồi."
Câu trả lời cậu muốn nghe nhất rơi ra từ miệng đại bảo bối, hiểu rõ anh ghen vì cậu!!!
Anh ngồi trến ghế chân cao, cậu đứng sát ôn nhu quan sát anh. Hơi thở liên tục phả vào mặt đối phương, xu hướng khó dừng lại. Tay cậu thoáng đã cố định cằm anh, bắt anh đối diện với cậu.
"Thấy rượu nhà em thế nào?" Cậu say đắm nhìn anh
Có thể hai người đã gỡ bỏ khuất mắt trong lòng, quay trở lại với mối quan hệ ám muội như xưa.
"Cũng tạm..." Anh e dè đáp
Âm nhạc du dương bên tai, nhiệt độ phòng lành lạnh cộng với đại bảo bối bên cạnh, cậu sẽ không "khao khát" sao?
"Thế anh thường xuyên đến đây đi, hay chuyển hẳn vào đây cũng được."
Cậu một phát bế anh lên, chuyển anh từ ghế sang ngồi lên bàn. Tư thế anh ngồi cũng quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chân anh kẹp hông cậu.
"Ể, ý anh là gì đây?"
Thấy anh ra hiệu cho cậu, vui không tả nỗi.
"Anh lạnh, tiến lại gần một chút."
"Vâng..." Cậu ngoan ngoãn ôm người vào lòng
Hai cơ thể sát gần nhau, tương đối ấm áp.
"Về Thẩm Lăng, em tuyết đối không có chuyện gì với anh ta." Anh mặt dày bao
_To be continued_