Cậu ngay lập tức hạ lệnh Mạc Tinh Vũ quay xe, chạy thẳng đến nhà cậu. Mạc Tinh Vũ lái xe đậu trước cửa, cậu lập tức chạy xuống mở cửa xe cho anh. Mạc Tinh Vũ đương nhiên bị vẫy tay xuôi đuổi.
Cuộc thi kết thúc đã 8h hơn, vừa đến nhà cậu thì đúng 9h. Anh vào hỏi han mẹ Doãn một lát thì đến giờ mẹ nghỉ ngơi. Anh bước ra ngoài, mùi hương nức mũi phát ra từ phòng bếp lôi cuốn anh.
Đã lâu rồi anh không thấy cậu đứng ở phòng bếp nấu nướng, bất giác cơ thể bị tạm dừng vài giây.
"Ra rồi...Ăn một chút rồi em đưa anh về."
Cậu phản xạ nhanh, đem anh nhấn xuống ghế. Đây chỉ là một tô mì ống với mấy lát thịt bò, như vậy cũng là mỹ vị với một người đói đến hoa mắt như anh.
"Ngon không?" Cậu cười cười khi thấy anh như thế
"Ừ..."_Anh trả lời qua loa
"Ăn không gọn gàng."
Cậu như ngồi chờ sẵn để đưa tay lên khóe miệng anh lau đi vết bẩn. Sau đó còn quang minh chính đại mυ'ŧ ngón tay ấy một cái. Anh trừng mắt nhìn cậu.
"Lưu manh?"
"Chỉ như vậy với anh."
Anh khinh bỉ cậu, dùng ánh mắt như nhìn một tên não bị hỏng. Cậu vẫn kiên trì dùng ánh mắt ôn nhu, hận không thể hôn anh một cái.
Bị cậu nhìn nên mặt anh không kiềm được mà nóng lên. Cậu lén lút cười thầm, cõi lòng hiện ra hai chữ đắc thắng. Anh luôn bị cậu nắm bắt.
"Mau đưa anh về..." Anh đứng bật dậy
Đám mây đang che khuất mặt trăng bỗng dưng trôi đi. Trăng tròn vành vạch làm sáng một khoảng trời.
Cơ thể cậu đột ngột đau đến mất kiểm soát, đầu gối vô lực muốn ngã quỵ. Cậu cảm giác như có ngàn vết dao từng bước cắt cậu ra thành từng mảnh. Vì cậu cầm cự không kêu lên nên mắt đã đỏ ngầu, gân máu nổi lên mồn một.
"Aaaa..." Cậu gầm lớn một cái
Anh đang trong trạng thái xoay lưng, đủ linh tính để biết phía sau có vấn đề. Một làn gió lành lạnh thổi qua gáy anh. Anh khung khoảng trượt ngã ra đất, cảnh tượng làm anh sợ chết đứng.
Một con sói xám với răng nanh sắt nhọn, mắt của nó sáng hoắc nhìn anh trừng trừng. Mặt anh trắng bệch, dùng hết sức trườn về phía sau. Tuy nhiên anh nhích một bước, nó cố chấp đuổi theo anh.
Bộ lông của nó màu xám trắng, đặc biệt dài ở phần cổ. Dáng vóc uy nghiêm, hung hãng như muốn săn mồi. Anh vẫn còn ngơ ngác khi trước mắt anh là một chú sói to lớn, có thể đổ bóng được 6 viên gạch dưới sàn nhà.
Vυ't một cái, chú sói đó đường hoàng đẩy anh ngã ra sàn, hai chân trước của nó dùng lực ép vai anh. Với tốc độ khinh hoàng của nó, anh sợ đến phát khóc, anh sợ rằng anh sẽ bị nó xé xác trong đêm nay.
"Đừng mà..." Anh khổ sở bảo
Ánh mắt nó dường như còn sáng hơn lúc nãy vì con mồi đã nằm gọn trong tay. Anh sợ hãi đến nỗi hô hấp trở nên suy yếu, tim đập dồn dã. Chú sói nhướng người lên, anh theo bản năng nhắm mắt lại.
Giọt nước rơi ra từ khóe mắt của anh được chú sói dịu dàng liếʍ lấy. Anh hoảng hồn mở mắt xác nhận, chú sói không định tấn công anh.
"Tại sao...?"
Anh cứng người nhìn chú thì nhận ra ánh mắt quen thuộc.
"Là Tiểu Thần sao?"
Chú sói nhìn anh như thể, như bảo anh đừng sợ chú. Lúc trước, cậu có bảo với anh là cậu không giống với người khác. Bây giờ thì anh biết rồi.
Chú sói ấy thận trọng nhấc hai chân ra khỏi vai anh, có chút sợ nếu anh chạy mất. Đằng này, anh không chạy mất mà còn dũng cảm ôm lấy cổ chú sói.
"Anh không có sợ em..."
Cậu biến thành bộ dạng như thế này, anh càng thương cậu. Bí mật "người hóa sói" của cậu, anh chỉ biết một ít nhưng chưa từng tận mắt thấy. Anh biết rằng sau mỗi lần chuyển đổi, cơ thể cậu sẽ nhận lấy những cơn đau như xé tan từng thớ thịt.
Được anh ôm ấp, sói lớn hài lòng hưởng thụ. Anh cũng tiện thể vỗ về an ủi nó. Khi cậu là người, anh rất ngại thân mật nhưng khi là sói rồi, anh nhân cơ hội thân mật với cậu một chút.
Anh buông sói lớn ra, nhấc máy gọi điện cho ba Hứa.
"Ba ơi, con hôm nay ở nhà bạn một hôm."
"Bạn? Là ai?"
"Là một người rất thân thiết." Anh vội vàng ngắt máy vì sợ bị tra hỏi thêm
Anh liếc nhìn sói lớn, anh không biết nó có thể hiểu lời anh nói không. Thoáng cảm nhận được tâm tình của nó có tốt lên.
"Hôm nay anh ở lại với em."
Anh vuốt vuốt đám lông mềm mượt rồi bế sói mập trên tay, đem lên phòng.
Anh bước lên cầu thang, đoán đoán một chút thì biết phòng ngủ cậu ở đâu.
"Ở đây phải không?"
Anh đặt bé sói mập xuống mặt đất, ngó ngó biểu cảm của nó. Không trả lời thì cho là đồng ý đi!!!
Anh đẩy cửa phòng, chú sói có vẻ rất háo hức mà nhảy tót lên giường với ánh mắt chờ đợi. Anh thì cả ngày mệt mỏi thấy giường là cơn buồn ngủ ập đến. Sau khi đắp chăn cho chú sói xong xuôi, hướng đến chiếc ghế sô-pha gần đó mà đặt lưng xuống.
Khi còn nửa tỉnh nửa mê, anh cảm thấy lành lạnh bên gáy rồi bất giác xoay lưng lại. Nếu không phải do quá mệt mỏi thì anh đã giật bắn người, sợ hãi mà đột tử.
"Sao không đi ngủ? Tính ăn thịt anh sao?"
Anh mê man nói với chú sói kiêu hãnh trước mắt, dáng vóc của chú sừng sững đầy vẻ kiêu ngạo.
"Đừng có ăn thịt anh đấy..."
Anh nói xong thì đã hoàn toàn rơi vào giấc ngủ. Là vì anh quá mệt nên không có sức để đề phòng cậu nữa, còn là vì anh tin tưởng cậu sẽ không làm hại anh.
Anh nghĩ đúng rồi. Cậu hôm nay "ăn chay" và "không làm thịt" anh đâu.
Do hôm qua mệt mỏi đến đuối sức khiến cậu đồng hồ sinh học của anh bị lệch đi, gần 10h mới tỉnh dậy. Anh định vươn vai thì nhận ra không thể làm hành động này.
Anh nằm hẳn trong vòng tay của cậu, ghì chặt không nhúc nhích. Anh định thần lại nhìn thấy cậu "hóa lại thành người" thì thở phào. Tưởng tượng anh nằm trong lòng của một con chó sói khiến anh rợn người, hôm qua anh thật quá dũng cảm!!!
Anh đang suy nghĩ vu vơ thì bị ép sát, khuôn mặt đáng thương của anh đập thẳng vào cơ ngực rắn chắc kia.
"Thức giấc rồi..." Cậu nói với giọng hưởng thụ, ôm đại bảo bối của cậu trong ngực
Ngay khi biết cậu thức giấc từ lâu mà giả vờ thì liên hồi vùng vẫy.
"Buông ra...buông ra."
Cậu bị đấm vào bụng mấy phát, vậy mà trả lại bằng một nụ hôn trên trán.
"Hôm qua...làm anh sợ rồi." Cậu như đang vỗ về anh
"Không sợ..."
Lần này anh nhẹ đẩy thì cậu đã buông anh ra nhưng đều có chủ đích.
"Này...này, y phục của em đâu?" Anh hoảng lên xoay mặt đi
"Nhớ không lầm thì ở nhà bếp."
Do hôm qua cậu hóa sói ở phòng bếp, y phục cư nhiên sẽ nằm ở đó.
"Anh...nhưng thân thể em đau nhức." Cậu than vãn
Anh biết sói hóa thành người cũng phải trải qua cơn đau xé thịt, thầm xót cho cậu.
"Thấy đau ở đâu?"
_To be continued_