Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 50: Có chết đuối cũng mãn nguyện

Anh thật sự chẳng bị làm sao, máy ảnh của anh trượt khỏi tay nên mới lặn sâu xuống tìm. Ngược lại do cậu hấp tấp nên không may chuột rút. Thân thể cậu tựa như vô lực, thả mình xuống dòng nước.

Anh đã tìm được máy ảnh nhưng lại thấy cậu ngất lịm đi. Anh dùng hết sức bơi đến chỗ cậu, nhẹ nâng mặt cậu rồi thả một luồng không khí vào khoang miệng cậu.

Cậu nửa tỉnh nửa mê, thầm cảm kích khi bản thân như thế này. Cậu bây giờ có chết đuối cũng đã mãn nguyện rồi!!!

Anh kéo tên nam nhân như cậu lên bờ không dễ dàng gì, kéo lên đến nơi thì đã thở dốc không ngừng hấp thụ không khí. Cậu nhảy xuống nước để cứu anh, nhưng tình huống ngược lại rồi.

"Tiểu Thần, mau tỉnh lại..."

Anh thoáng chốc sợ sệt, sợ cậu xảy ra chuyện. Hai tay anh ấn ngực rồi kiên trì thổi không khí vào miệng cậu.

"Đừng xảy ra chuyện có được không?" Anh thống khiết hét, mặt anh tái đi vì lo lắng

Sau lần thử thứ 5, cậu phun ra một ngụm nước chậm chầm mở mắt. Khóe môi cậu cong lên, anh giật mình thu môi đang dính sát vào môi cậu lại. Khi cậu bất tỉnh, anh có thể dễ dàng hôn cậu nhưng khi tỉnh rồi thì cảm giác làm người ta xao xuyến!!!

Anh đứng dậy, quần áo thì đã ướt sũng nên bước đi càng trở nên nặng nề. Cậu là nhà đầu tư nên có khối người quan tâm, anh cùng lắm chỉ là thí sinh chẳng ai đoái hoài. Cậu bị đám người nhân viên vây quanh không thể đuổi theo anh.

Lúc này, Thẩm Lăng đến chỗ của anh.

"Tôi chỉ mượn tạm cho cậu được cái khăn, dùng tạm nha..." Thẩm Lăng nhan nhãn cười

"Cảm ơn..."_Giọng anh lành lạnh

"Không phải cậu đẩy tôi xuống sao? Giả tạo." Nội tâm của anh

Thẩm Lăng an ủi mấy câu giả trân rồi rời đi, anh nhìn máy ảnh của mình mà thở dài. Nếu không cứu cậu lên thì máy ảnh và thẻ nhớ của anh không bị ướt đẫm như thế này, anh chán nản thở dài. Anh lại đi vào vết xe đỗ của chính mình.

"Ngốc nghếch...đại ngốc nghếch." Anh chửi rủa bản thân

Bây giờ có thần tiên cũng chẳng cứu nỗi anh, bao nhiêu công sức anh dành cho cuộc thi này xem như công cốc. Chẳng có tác phẩm thì làm sao có tư cách dự thi?

"Cậu mua gấp camera đem đến đây...tôi cho cậu 20 phút."

Mạc Tinh Vũ đến sớm 5 phút, thành công đem camera đến cho anh. Anh có cơ hội thì thẳng thừng giật lấy. Đã có kinh nghiệm từ lần chụp trước, anh cầm chiếc camera Doãn Thần mua cho thuần thục bấm máy. So với lần trước, tình cảm anh gửi gấm trong các bức hình còn nồng nàn và sâu đậm hơn lần trước.

"Anh đừng lo. Lão công đại nhân sẽ giúp cho~"

Cậu nhìn từ đằng xa, ngắm nghía nhân dáng gấp rút của anh.

Anh bấm máy được vài bức ảnh thì nhận ra được điều bất trắc. Hoàng hôn đã buông xuống, ánh nắng mặt trời dần tắt mà những góc chụp trước của anh đã hoàn toàn ngược sáng. Đồng nghĩa, bức ảnh của anh chỉ toàn là mảng đen mịt.

Anh buông xuôi, không tiếp tục bấm máy. Kết quả trước mắt, anh thoáng đã thấy được.

Tất cả thí sinh được đưa đến sân khấu bán kết. Sân khấu to rộng như của cuộc thi âm nhạc thần tượng, cộng với màn hình led phía sau với độ phân giải cao đã cho thấy số tiền đầu tư khủng.

Các thí sinh bận rộn để chọn ra những bức ảnh đẹp nhất còn anh thì thảnh thơi, vì anh cư nhiên chỉ có một bức ảnh trông hợp mắt. Dáng vẻ buồn rầu của anh làm Thẩm Lăng đắc ý quá độ, không quá bất ngờ lọt thẳng vào mắt cậu.

"Người kia tên là gì?" Doãn Thần hỏi một người trong ban tổ chức

"Mắt nhìn của ngài Doãn quả tốt. Người đó là Thẩm Lăng, đang giữ hạng 2."

Cậu chẳng buồn gật đầu một cái, trong mắt cậu chỉ có mỗi anh Tinh Hàm nên hạng hai là cái thá gì chứ!!!

"Rõ là cậu ta rồi..." Ngón tay thon dài gõ gõ vào mặt bàn

***

Chỉ tầm một tiếng sau là đến giờ phát trực tiếp cuộc thi bán kết. Các thí sinh cũng được trang điểm một tí, y phục thì dùng của ban tổ chức. Tất cả thí sinh dùng chung một kiểu trang phục hoàn thành màn chào sân.

Chỉ mới có vậy, lượt xem cuộc thi trên các kênh truyền thông đại chúng tăng lên như diều gặp gió. Sức hút mãnh liệt ấy là do dàn thí sinh nhan sắc tràn đầy của cuộc thi.

Comment của mấy bà đam mê cái đẹp nè...

"Á...á...đẹp trai quá đi!!!"

"Tôi cứ tưởng đây là cuộc thi nam vương ấy nhỉ..."

"Mấy anh trai ơi...em còn độc thân, có thể suy nghĩ một chút được không?"

"Mấy bà lụm liêm sỉ lên kìa...rớt quá trời."

Ban tổ chức cuộc thi không ngờ độ phủ sóng của cuộc thi rộng như vậy, có thể nói thu hút toàn bộ giới trẻ vào xem.

Ở phía sau cánh gà, anh thầm cho rằng bản thân phải dừng lại ở top 20 rồi. Vòng thi này loại hẳn 10 người, khốc liệt như vậy nên khả năng anh ở lại là không có. Từng người từng người một hoàn thành phần trình bày tác phẩm, anh là người cuối cùng bước ra sân khấu.

Anh hiểu rõ việc bị hàng ngàn người theo dõi sẽ rất căng thẳng, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng mà mặt vẫn đỏ bừng bừng. Anh giấu nhẹm sự hồi hộp vào, gượng từng chữ trình bày tác phẩm của mình.

Nói là tác phẩm cũng không phải, duy nhất chỉ có một bức ảnh. Anh giải thích cho ban giám khảo về những mảng đen trong bức ảnh, dùng hết trí não để cho họ hiểu.

Ở bên dưới, ban giám khảo đã thảo luận sôi nổi và trên các diễn đàn cũng bàn luận như mưa bão.

Phần comment

"Bức ảnh ấy nhìn rất nghệ thuật mà..."

"Này cô ơi, người ta cần một bộ ảnh...không phải bức ảnh."

Cậu nhìn thấy phản ứng của ban giám khảo không tốt liền lo lắng hỏi.

"Không tốt sao?"

"Góc chụp rất sáng tạo, tuy nhiên không phải một tác phẩm hoàn thiện." Một người lão làng trong ban giám khảo nói

"Vậy quyết định thế nào?" Cậu dùng một chút áp lực của nhà tài trợ hỏi

***

Không đợi quá lâu các thí sinh được gọi ra nhận kết quả. Sân khấu rất lớn, hơn 20 người đứng vẫn cảm thấy rộng rãi. Anh MC đọc tên từng người từng người bị loại, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

Cậu với vẻ mặt không mặn không nhạt nhìn chòng chọc vào mặt anh, như thể cậu đang ra hiệu gì đó.

"Hứa Tinh Hàm...xin chúc mừng, người đầu tiên lọt vào vòng tiếp theo."

Anh đang ngẩn ngơ đấu mắt với cậu thì bất ngờ nhận được tin. Cậu nhìn anh đầy thiện chí như kiểu...

"Em rất giỏi phải không?" Cậu cười dịu với anh

Anh thầm cảm ơn thượng đế, anh có thể ở lại cuộc thi. Những giây phút công bố chán phèo tiếp tục diễn ra, Thẩm Lăng giành được hạng nhất của vòng này.

"Wow...wow, vậy thứ hạng ở vòng bán kết đã có những biến đổi lớn. Các quý khản giả hãy đón xem vòng chung kết gay cấn sắp tới."

Pháo giấy bắn tứ tung trên sân khấu để kết thúc vòng bán kết. Các thí sinh khác chạy đến chỗ Thẩm Lăng chúc mừng, tỏ hẳn thái độ lạnh nhạt của anh.

Anh hiểu rồi, anh đâu có ngốc, Thẩm Lăng không phải người có thể kết giao. Anh lặng lẽ rời khỏi sân khấu, vừa định bắt taxi thì chiếc xế hộp màu bạch kim dừng trước anh.

"Em đưa anh về..."

Mạc Tinh Vũ lái xe, cậu ngồi ở ghế sau hạ kính xuống.

"Không cần..." Anh không bận tâm tiếp tục bước đi

Mạc Tinh Vũ hiểu chuyện, lái xe mon theo bên cạnh anh.

"Anh mau lên xe, nếu không người khác sẽ nhìn thấy..."

Cậu chỉ đến đám người Thẩm Lăng đang tiến tới. Bọn họ đó đã nghĩ anh có quan hệ với cậu, nhưng ít nhất đó chỉ là suy diễn. Anh thật tâm chẳng muốn rước thêm họa vào thân, một mạch phóng xe lên cậu.

Con người anh cẩn thận, muốn cúi người thấp xuống. Cậu nhanh chóng ngồi sát lại để anh dựa vào.

"Khoan đã..." Anh ngồi thẳng dậy

Anh tự nhận ra từ bên ngoài chẳng thể nhìn vào bên trong xe.

"Mất mặt..." Anh không gượng lại mà nói thì thào

Âm lượng đủ để cậu nghe rõ từng chữ, khóe môi cậu được kéo cao lên vui vẻ. Toàn bộ hành động dễ thương của anh đều thu vào mắt cậu.

"Mẹ có hỏi về anh, muốn anh dọn tới ở cùng."

"Vậy sao?" Anh chần chừ nói

"Muốn đến không?" Cậu mong đợi

"Không muốn"

Cậu bày ra vẻ mặt đáng thương nhất có thể.

"Hay là...hôm nay, anh đến thăm mẹ." Anh dễ dàng bị dụ dỗ

"Được..."

_To be continued_