Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 49: Cần cậu chắc?

Cậu vừa nới lỏng tay, anh tận dụng thời cơ bỏ vào phòng bếp.

"Anh đối với ai cũng như vậy..." Cậu cười lạnh đau xót

Nhà họ Hứa đó coi như cũng khá giả, nam nhân Hứa Hy Lạc kia cũng là một tổng tài có năng lực và cậu cũng có phần coi trọng y. Nhưng cậu không đành lòng, cậu chắc chắn anh ăn đứt y, anh làm sao có thể thích y mà không thích cậu? Mặt cậu nóng rần rần lên, cơn ghen tức này không thể nuốt trôi.

Cậu mặt lớn mặt nhỏ đuổi theo sau, anh nhìn thấy khuôn mặt u uất của cậu nhưng căn bản không để vào mắt.

"Tinh Hàm, ngồi xuống đây." Mẹ Doãn bảo

Anh vừa đặt mông xuống ghế thì có tên mặt đen kéo ghế ngồi ngay bên cạnh.

"Bình thường ăn cơm vẫn ngồi ở đây." Không ai hỏi mà cậu tự mình giải thích

Anh không nói gì, ở nhà của cậu nên anh không muốn ý kiến.

Bàn ăn đá cẩm thạch với mặt bàn có hình cầu, ở phần tâm đặt một bàn xoay các đường nét tinh xảo. Tuy vậy, trên đó chỉ đặt vài món ăn đơn giản.

"Chỉ có bao nhiêu đây." Mẹ Doãn cười ngại

"Không sao đâu, con không kén ăn."

Dù gì đã lâu chưa dùng bữa với mẹ Doãn, anh tiện thể dùng cơ hội này trò chuyện với mẹ. Xem như đây là ngoại lệ vì anh không có thói quen trò chuyện khi dùng bữa.

Cậu chán chường dùng bữa, cố gắng thể hiện thái độ nhưng anh vẫn dửng dưng không chú ý đến.

"Có cần ồn ào như vậy..." Cậu dùng giọng điệu than phiền

Anh như cứng người lại. Ai bảo cậu ở đây, cần cậu ở đây chắc? Chỉ biết bày đặt ra vẻ...

Anh xoay người lại nhìn cậu một phát, cười nhạt như một câu trả lời.

Cậu dường như tức muốn điếng người luôn rồi. Lúc trước là ai đến mặt cậu cũng không dám nhìn thẳng, sợ sợ sệt sệt thế mà? Bây giờ gan của anh thì to rồi, còn có thể bật lại cậu?

Cậu hầm hầm hừ hừ một mình như vậy đó. Cái cười nhạt của anh đâu có ý gì chống đối, chẳng qua cậu bảo anh ồn ào nên không muốn nói chuyện thôi.

( Thông cảm cho bạn công nhà tui, bạn í nhỏ hơn anh thụ 6 tuổi nên trẻ con cho nó vui tí)

"Ăn cơm xong rồi." Doãn Thần lạnh mặt bước đi

Anh chẳng chấp dứt với biểu hiện của cậu, từ nhỏ đã có tính cố chấp cộng với một tí vô lý, anh đã quen rồi. Chẳng gì to tát anh rửa bát xong xuôi rồi đưa mẹ Doãn lên phòng nghỉ ngơi.

Cậu thanh thanh cao cao ngồi phòng khách xem thời sự mà mọi hành tung của anh đều thu vào mắt. Khi anh rửa bát ở phòng bếp hay khi đưa mẹ vào phòng, cậu dụng tâm ngồi đợi anh đến chỗ cậu. Đến dỗ một đứa trẻ đang giận dỗi hay gì, đứa trẻ to xác 24 tuổi?

"Anh về sao?"

Cậu vừa nghe động tĩnh tiếng mở của anh liền hỏi. Anh nghe ra ý tứ, cậu muốn đuổi anh về thì lặng lẽ tủi thân.

"Sao không trả lời em?"

Do cậu nôn nóng nên khi thấy bước chân từ đằng xa đã hỏi anh, còn anh không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ của mẹ Doãn nên không trả lời. Cậu không chịu được chạy đến chỗ anh.

"Chạy nhanh thế làm gì?"

Một thân thể cơ bắp cường tráng, so với anh là ở một đẳng cấp khác to lớn đến phát hoảng.

"Tối rồi, đi đường nguy hiểm. Em đưa anh về."

Giọng điệu thì dứt khoát lắm, còn tâm tư lo sợ anh từ chối.

"Chỉ mới 7h thôi..." Anh liếc nhìn màn hình điện thoại

Cậu có chút giật nảy nhưng vẫn cố chấp biện minh.

"Đường phố chắc sẽ vắng vẻ, không an toàn..." Cậu tài năng bày ra một lý do

Anh lập tức nhìn thấy sự không hợp lý ấy. Hôm nay là thứ sáu nên đường phố không quá đông đúc nhưng không vẫn đến nỗi vắng vẻ, còn nữa anh đi taxi cũng chẳng liên quan đến đường có vắng hay không? Cho bao nhiêu đó cũng cho thấy đầu đá họ Doãn kia thật buồn cười!!!

"Không cần..."

Tuy từ chối, trong lòng anh lại cảm thấy phi thường vui vẻ. Cậu không khỏi buồn bã vì liên tục nhận được sự từ chối của anh.

"Anh nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai...cuộc thi có cần gì thì nói với em."

"Anh không phải loại người đó."

Anh tham gia cuộc thi là muốn chứng minh năng lực của bản thân, huống hồ trước đó anh không biết cậu là nhà tài trợ. Anh cư nhiên không muốn dựa vào cậu mà có được thành tích, muốn tự bản thân mình giành lấy.

"Đi đường cẩn thận..."_Cậu đuổi theo anh đến cửa nhà

Anh không bỏ thêm câu nói nào vào tai cậu nữa, ngồi lên xe điện chạy ra cổng.

***

Tối hôm qua cũng xem là một đêm ngon giấc, anh thức dậy với vẻ mặt tươi tỉnh sẵn sàng cho cuộc chiến top 20, thứ hạng cao nhưng không được phép lơ là.

Anh đến chỗ dự thi sớm nhất, nhân viên hậu kỳ phải sửng sốt. Một thí sinh đứng top 1 lại nho nhã, tính tình cũng tốt phụ giúp họ bày trí sân khấu. Buổi sáng dùng để tập dợt, các giám khảo cũng xem xét lại các tác phẩm của thí sinh.

Lạ ở một chỗ, trong suốt quá trình này Doãn Thần không xuất hiện khiến anh có chút trống rỗng.

"Tinh Hàm phải không?"

Anh đang ngồi trên ghế đẩu ở một góc thì có người đến bắt chuyện. Nghe gọi nên anh ngẩn đầu lên mà nhìn, một cậu trai tương đối ưa nhìn. Thân thể thì gầy gò, mắt mũi miệng tương đối xinh xẻo. Trong đầu anh liền xuất hiện hai chữ ghen tỵ.

"Ừ..." Anh cũng lịch sự trả lời

"Thẩm Lăng...rất vui được làm quen."

Anh cũng xã giao chào hỏi với Thẩm Lăng mấy câu, biết được y bằng tuổi mình, hơn nữa đang giữ hạng 2. Đây không phải là cuộc trò chuyện khiêu chiến đấy chứ???

Đến đầu giờ chiều, tất cả các thí sinh được đưa đến một địa điểm mới. Khung cảnh ở đây rất đỗi thơ mộng, dòng sông với những áng nước êm đềm trôi cùng bóng mặt trời chiếu xuống. Đề thi là quang cảnh hoàng hôn, mức độ này tương đối khó nhằn. Cái khó là phải bắt được góc mặt trời, dùng thiên nhiên để nói lên tâm trạng.

Khi nhận đề bài, anh biết mình cần phải làm gì. Anh tản bộ một vòng quanh khu vực đó với mục đích tìm ra những góc thần thánh mà người khác khó phát hiện. Bỗng dưng có nhân viên chạy đến, dúi vào tay anh một cốc cà phê.

"Gì đây?"

Anh ngó ngó thì bắt gặp một dòng chữ trên thân cốc.

"Tặng anh, bảo bối~"

Người tặng thật sự có lòng, dùng chữ viết tay. Anh cư nhiên cảm thấy nét chữ ấy vô cùng chói mắt, không cần đoán cũng biết chữ là do ai viết. Anh do dự một lúc mới nhấp một ngụm vào miệng, xoay người thì muốn phun ra.

Anh giữ hình tượng tao nhã nên gắng gượng nuốt vào. Cậu đang đứng dưới dưới chiếc ô cách đó 4m, cách xuất hiện trước anh khoa trương chưa từng thấy.

"Xuất hiện rồi này..." Tâm tình của anh trở nên tốt hơn hẳn

Anh cao ngạo xoay lưng bỏ đi, bỏ mặc tên nam nhân đẹp trai kia. Xế chiều với ánh nắng màu cam đỏ phản chiếu xuống dòng nước tạo nên khung cảnh lung linh sắc màu. Đây là thời điểm vàng để bắt được những bức ảnh đẹp nhất.

Các thí sinh ai nấy đều đứng gần mép sông, tranh nhau từng chút một. Thẩm Lăng là một trong số đó, y đánh mắt tìm vị trí của Tinh Hàm.

"A..."

Không biết do một tác động ngoại lực nào đó anh cũng chẳng rõ nữa, bản thân mất đà lao xuống mặt nước. Dòng nước ven bờ chảy rất xiết, Thẩm Lăng cũng thừa biết điều đó.

"Có người rớt xuống nước, mau cứu người..." Một người hét toáng lên

Cậu liếc một lượt, bóng dáng anh trai bảo bối của cậu đúng đã biến mất. Tim cậu nhảy lên dữ dội, đầu óc đã loạn cả lên mà lao thẳng xuống nước.

_To be continued_