Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 48: Có tật giật mình

Bắt đầu một ngày mới, cậu đã bận tối tăm mặt mũi. Chuẩn bị sẵn sàng cho các ca phẫu thuật, tâm trung tinh thần và sức lực đến trưa thì nghỉ ngơi.

"Trưởng khoa Doãn thì hay rồi, chữa khỏi cho một bệnh nhân VIP. Với cái đà này thì sớm gọi là viện trưởng Doãn thôi." Một nhóm người ở căn tin tranh luận với nhau

Nhưng thế sự rất khó lường trước, bác sĩ của họ có một khối tài sản kế xù. Mục đích đi làm chỉ vì đam mê, nếu thích cũng có thể mua hẳn bệnh viện cho riêng mình!!!

Trong khi đó, cậu ngồi trong làm việc tơ tưởng đến anh. Cậu bảo Mạc Tinh Vũ điều tra tất cả những người xung quanh anh.

"Chết tiệt...rốt cuộc là tên nào?"

Cậu nhìn vào mấy bức ảnh trên điện thoại thì tỏ vẻ khinh thường. So về mọi phương diện, mấy tên đó đều thua cậu. Vậy tại sao...tại sao anh lại thích nam nhân khác, thẳng thừng từ chối cậu???

"Phải tìm bằng được tên khốn đó." Cậu nghiến răng

Cậu dù gì chỉ là thanh niên 26 tuổi tinh lực dồi dào, điều này chắc ảnh hưởng đến não. Ý nghĩ của cậu trẻ con quá trời, ghen tuông với một tên chưa biết mặt.

***

Đến trưa, anh gượng lắm mới có thể bò khỏi giường. Đứng trước gương thì thấy cánh môi hơi sưng đỏ, anh liền tự đánh vào đầu mấy cái cho thanh tỉnh.

"Đã giữa trưa luôn rồi..."

Anh lúi húi bước xuống phòng ăn với vẻ mặt phờ phạt cùng với bụng rỗng kêu ùng ục. Bao tử được tiếp sức cũng khiến các cơ quan não hoạt động trở lại, cả người tỉnh táo.

Anh định bụng sẽ đi đâu đó lấy ý tưởng vậy mà bị người quản lý thí sinh réo đi một bữa tiệc. Cuộc thi anh tham gia rất được quan tâm vì là tầm cỡ quốc qua, giải thưởng có giá trị, có ảnh hưởng nhất định với bạn bè quốc tế.

Thế nên anh không lạ vì đãi ngộ của cuộc thi không tệ, kéo cả 20 thí sinh đến một chỗ đốt tiền như này, ban tổ chức quả thật hào phóng.

"Tinh Hàm đến rồi." Một nhân viên của cuộc thi nói to

Anh vừa đến thì tất cả bọn nhân viên của cuộc thi tay bắt mặt mừng, cười vui rạng rỡ.

"Nào đến đây ngồi."

Ai nấy đều nhận ra sự thiên vị rõ rệt này, có cảm giác buổi tiệc này là dành cho riêng anh, họ chỉ là đám diễn viên quần chúng.

"Cậu ăn nhiều vào." Người quản lý thí sinh bảo

Chỉ một chốc sau, anh hiểu vì sao mọi người lại mang nét giả tạo và giả trân nhìn nhau.

"Tách...tách..."

Đám phóng viên nhà báo tranh nhau chụp ảnh. Vào ngày mai, cuộc thi nhϊếp ảnh này đã đến vòng bán kết. Hơn nữa, giới trẻ cũng bắt đầu yêu thích nhϊếp ảnh nên quan tâm đến cuộc thi. Bán kết còn phát trực tiếp trên các đài truyền hình.

"Sao bọn họ cứ nhắm vào tôi mà chụp vậy?" Anh giọng hỏi người quản lý

"Cậu còn không hiểu? Cậu đang giữ hạng nhất đó đại ca."

Anh gật đầu hiểu ra, thầm hối hận. Lúc ra ngoài đâu định liệu được hoàn cảnh này, ăn mặc sơ sài bình dị. Áo sơ mi xanh rêu tay cụt với quần kaki đen, không đeo thêm phụ kiện.

Ấy vậy mà, anh cứ thể một mạch bay thẳng lên trang nhất mà ngồi. Vóc dáng chuẩn khỏi bàn, với đường nét khuôn mặt sắc xảo nhanh chóng trở thành hotsearch của giới trẻ.

Trên mạng sôi nổi bàn luận về anh.

"Ối trời ơi, đại minh tinh nào đây? Tại sao sống ẩn dật lâu như vậy, không để tui ngắm?"

"Ê bà chị ơi, người ta là nhϊếp ảnh gia tài năng, không phải minh tinh đâu."

"Đẹp như vậy, dùng mặt kiếm cơm không phải dễ dàng hơn sao?"

"Kiếm một baba bao nuôi thì dễ rồi."

Các diễn đàn sôi sục vì anh, mị lực của anh mạnh mẽ muốn nổi tung các trang mạng xã hội. Cậu đọc các bình luận mà vừa vui vừa sợ.

Cậu sợ bảo bối của cậu có sức hút như vậy, lỡ có kẻ nào cõng anh đi mất thì sao!!!

Cậu gấp rút gọi một cuốc điện thoại cho anh.

"Có chuyện gì?"_Anh hít một hơi nói ra

"Mẹ có chuyện rồi."

"Nhắn địa chỉ cho anh."

Anh đang ngồi taxi trở về nhà, lập tức bảo chú tài xế quay đầu xe. Anh thật sự chẳng muốn chạm mặt cậu nhưng mẹ Doãn thì khác. Bà ấy dù gì cũng chăm sóc anh một khoảng thời gian, không có tình cũng phải có nghĩa.

Taxi dừng ngay một biệt thự, không phải là một tòa lâu đài. Với kiến trúc theo lối cổ điển, khung cửa sổ mạ vàng đắt đỏ. Tuy là phong cách cổ điển nhưng lại ứng dụng công nghệ cho các thiết bị.

"Cứ vậy mà bước vào?"

Cánh cổng tự động mở toang khi anh bước đến, anh vừa đi được vài bước chân đã có người lái xe điện ra đón. Ngồi xe tầm 5 phút cũng đủ hiểu khu viên này rất rộng.

"Tinh Hàm đến rồi." Mẹ Doãn bảo

Nhìn nụ cười của mẹ, anh biết mình bị lừa một vố đau. Anh nhẽ ra phải để ý địa chỉ cậu đưa không phải là của bệnh viện.

"Mẹ vẫn khỏe đúng không?"

"Thằng nhóc này, mấy tháng nay sao không đến thăm mẹ?"

Anh chỉ cười nhạt, từ mấy tháng trước quan hệ giữa cậu và anh xấu đến mức khó hóa giải. Rồi sau đó lại vào nhà họ Hứa, bận rộn vực dậy tinh thần. Đúng là chẳng có tâm tư đến gặp mẹ Doãn.

"Khoan đã, chân của mẹ. Tại sao?"

"Mẹ làm phẫu thuật thành công, chống nạn là có thể đi lại."

Anh cười đến ngớ ngẩn. Anh luôn mang ý niệm tội lỗi đối với mẹ Doãn, do bố ruột anh-Dương Âu Thần hại mẹ Doãn không thể đi lại, bây giờ có thể trút bỏ một phần gánh nặng.

"Đến rồi sao?" Cậu bước ra như chưa bày trò lừa gạt anh

Mẹ Doãn đánh hơi được không khí ngạt thở của giữa hai đứa con trai này, cất tiếng phá tan không khí êm ắng.

"Con đã ăn gì chưa? Mẹ đã nấu bữa tối rồi, ở lại ăn một chút."

"Vâng..." Anh không thể từ chối sự mong đợi của mẹ Doãn

Bà chống nạn nhưng bước chân rất chắc chắn, đi vào phòng bếp hâm nóng thức ăn.

Anh không thể hiện sự ác cảm mà là dáng vẻ thờ ơ, tựa như chẳng bận tâm đến cậu.

"Không trách em lừa anh?" Cậu thong dong thưởng thức tách trà

"Ngày mai là bán kết cuộc thi, giữ gìn sức lực."

Môi cậu cong lên một đường, không ngờ anh sẽ bảo như thế nên bị chọc cười.

"Anh sẽ thể hiện tốt, đang ở vị trí cao như vậy."

"Không cần em lo."

Tim anh căn bản đập bình bình, tâm thất tâm nhĩ nhiễu loạn nhịp đập, còn đại não khống chế anh tạo ra lớp phòng ngự an toàn đối phó cậu.

"Nhà họ Hứa rất tốt sao?" Cậu đặt tách trà xuống bàn, hỏi vào vấn đề chính

"Họ đối tốt với tôi...không như cậu."

Anh dùng ngôn từ để bóp nát tâm can cậu, cho cậu hiểu rõ là anh không dễ bị bắt nạt như trước.

"Không thể nào...em là người đối tốt với anh nhất." Cậu chai mặt khẳng định dứt khoát

Anh ngầm phủ định ở trong lòng. Đúng là anh yêu cậu, nhưng yêu phải người không trân trọng anh nhất.

"Anh thích nam nhân khác? Là Hứa Hy Lạc sao?"

Anh ngạc nhiên nhìn cậu. Tuy vậy, thông qua mắt cậu, nhìn ra được ý khẳng định câu nói đó. Tên nam nhân vừa được nhắc tên là người anh thích!!! Đầu cậu sắp bốc khói rồi.

"Em lại giở trò điều tra?"

"Sao nào? Có tật giật mình sao?"

Anh câm nín trước vẻ mặt đắc ý của cậu, ỷ thế lớn quyền uy rồi muốn làm gì sao?

"Sao không nói? Đúng là như vậy rồi..."

Anh có thể cảm nhận ngọn lửa trong người cậu, muốn nung chết anh.

"Tên đó có gì hơn em? Tiền sao? Em cho anh là được chứ gì?" Cậu nóng nảy lại gần chỗ anh

Anh bỏ chạy thục mạng nhưng cũng bị kéo lại.

"Nói đi, anh cần gì?"

"Không cần gì hết. Bỏ ra."

Cổ tay anh bị bắt lấy không buông.

"Tại sao anh lại ôn nhu với em như vậy?"

"Anh là đối với ai cũng như thế...Chẳng qua em không biết..."

"Cái gì?" Câu nói đó chạm đến tự tôn của cậu

_To be contined_