Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 47: Đi khách sạn...Dẫn em dô khách sạn

"Vậy phiền anh đến đây, ngài Doãn say rượu bất tỉnh luôn rồi ạ." Người nam nhân ngắt nhanh điện thoại, hình như sợ anh từ chối

"Thiệt tình..." Anh bực dọc thở ra

Anh đem theo một ít tiền mặt, thuận tiện trả luôn món nợ lúc trưa cho cậu. Anh cấp tốc rời khỏi nhà lúc 8h tối khiến ba và anh trai ngơ ngác nhìn nhau.

"Không lẽ nó đi hẹn hò?" Lão cười nói

"Không phải vậy chứ?" Hứa Hy Lạc nghi ngờ

Theo địa chỉ, anh đến được một nhà hàng 5 sao hạng sang, tên em trai cũ của anh nằm bê bết trên mặt bàn.

"Này...này..." Anh cố gắng lay người, gọi cậu

Cậu nheo mắt nhìn anh, vòng tay qua hông anh ôm chặt. Người anh cứng lại, ánh mắt nhìn xung quanh bủa vây anh.

"Không phải bị từ chối rồi lao đầu vào rượu chứ?"

Anh đứng bất động vì bị cậu ôm ngang hông, khóa chặt bất phản kháng.

"Này...buông ra, người khác nhìn kìa." Anh không ngừng đánh vào lưng cậu

"Đưa em vào khách sạn đi...muốn đi khách sạn."

Anh như đào hố tự chôn mình vì chưa kịp bịt cái miệng thối của cậu lại. Anh thiết nghĩ dây dưa như thế này cũng chẳng hay ho.

"Đứng dậy...anh đưa em vào khách sạn ha."

Cách này vô cùng hữu hiệu, anh thành công đưa cậu ra bãi đỗ xe.

"Chìa khóa xe" Anh bảo

Cậu không buồn nói chuyện, thân thể cứ tựa tựa vào anh. Anh bực bội đành tìm ở trong túi quần cậu.

"Anh sàm sỡ em?" Giọng cậu đầy vẻ uất ức

"Ông đây...đếch có thèm."

Anh bị vu oan, bực tức đẩy nam nhân say xỉn ngã xuống đất.

"Chỗ tiền này trả em."

Anh dúi tiền vào tay cậu, dứt khoát quay lưng đi. Đã tối rồi, anh vừa bước chân ra bến xe thì cảm thấy lo lắng.

"Không gặp nguy hiểm gì chứ?"

Khi xe buýt vừa đến, mà đây là chuyến cuối cùng rồi nhưng anh cũng mặc kệ. Anh một mạch chạy đến chỗ cậu.

"Anh quay lại rồi." Cậu ngốc nghếch cười hì hì

Anh kiên nhẫn tìm chìa khóa trên người cậu, đem cậu đặt ở ghế lái phụ.

"Đi khách sạn...Dẫn em dô khách sạn."

Đã vào trong xe, cậu ngồi xiêu vẹo dựa dẫm vào người anh. Anh khó khăn lắm mới điều chỉnh được dáng ngồi của cậu, thắt dây an toàn cố định.

"Bảo bối, anh đưa em vào khách sạn." Giọng nói chắc nịch liên tục khẳng định

"Câm miệng...đưa em vào đó làm gì?"

"Đè anh." Cậu cười to lên, khuôn mặt hài lòng hiện rõ

Anh giận tím người, không hiểu vì sao trở lại đưa cậu nhóc này về. Chẳng thà để cậu ở bên ngoài nguyên đêm, mặc kệ cậu. Chứ bây giờ, anh lái xe đem cục nợ này đi đâu đây?

"Em vẫn ở nhà cũ đúng không?"

"Chuyển chỗ rồi..." Cậu lười biếng trả lời

"Địa chỉ mới ở đâu?"

"Không muốn nói...đưa em vào khách sạn." Cậu la toáng lên

"Biết rồi...biết rồi. Câm miệng."

***

"Ay da..."

Anh mạnh tay thả "cục đá" xuống giường, cậu không yên ả mà nằm xuống. Cậu ngồi bật dậy, cố chấp ôm lấy hông anh.

"Anh...đừng đi."

"Bỏ ra...buông tay. Anh đánh chết em."

Cậu chịu trận để anh đánh vào lưng, ôm khư khư anh.

"Em thích anh nhất. Anh đừng đi có được không?"

Dáng vẻ cậu say xỉn trở nên ngốc nghếch như vậy, anh không nỡ tiếp tục đánh.

"Buông ra...như thế mới có thể nói chuyện được."

Sau đó, anh và cậu ngồi trên giường đối mặt nhau. Tay cậu vẫn bất an nắm lấy tay anh, sợ anh chạy mất.

"Tiểu Thần, tạm thời chúng ta quay lại quan hệ anh em có được không? Anh thấy như vậy rất tốt, anh và em sẽ không khó xử khi đối mặt với nhau."

"Tại sao?" Cậu không vui hỏi

"Anh thích người khác mất rồi. Thế nên, em đừng tốn gian vào anh nữa có được không?"

Anh muốn trò chuyện với cậu cho ra lẽ, sau này không cần giải thích mà thong dong đối mặt với nhau.

"Là người nào?" Cậu gấp rút hỏi

"Đó là chuyện riêng tư của anh, em đừng để ý."

Cậu khó chịu ghì anh vào lòng, gắng sức ôm anh đau khổ. Anh cảm thấy được sự tuyệt vọng của cậu, truyền qua người anh, cuối cùng cũng chịu dang tay ra ôm cậu.

"Từ bỏ đi...anh không còn thích em nữa. Xin em đấy...làm em trai của anh thôi được không?"

Anh thong thả nói ra câu đó, còn cậu như bị ngàn nhát dao đâm trúng tim. Cậu không chấp nhận được việc này, dùng lực mãnh mẽ ép anh xuống giường.

"Này, thả anh ra. Anh phải về nhà."

Khuôn mặt cậu đỏ ngầu không rõ vì rượu hay vì cơn tức giận. Sự thịnh nộ của cậu bắt đầu bộc phát, khẳng khái đem anh đè dưới thân.

"Mấy lời anh nói, quên hết đi. Chúng ta sẽ ra nước ngoài kết hôn, cả đời này em dành cho anh. Anh muốn gì em cũng chiều chuộng anh. Chết tiệt...rốt cuộc là tên nam nhân nào làm anh để mắt tới?"

"Thả anh ra..." Anh bất lực kháng cự

Cậu càng thô bạo hơn, chiếc áo phông của anh đã bị cởi phăng. Cổ vào ngực đều bị hôn tới tấp.

"Anh ghét em..."

Anh nói được lời đó thì cổ tay đã bị kéo lêи đỉиɦ đầu.

"Anh im lặng cho em." Cậu gằng giọng ra lệnh

Tư thế bị áp chế khiến anh không khỏi khó chịu mà vùng vằng, còn cậu thì vẫn giữ bộ mặt lạnh như tiền đe dọa anh.

"Nếu tên nam nhân anh thích biết được...anh bị em "đè" không ít lần thì sao nhỉ?" Khóe miệng cậu nhếch lên xuất hiện một nụ cười man rợ

Tim anh đập cuồng dã, sợ hãi con mãnh thú phát điên trước mặt. Thái độ cậu xoay chuyển 360 độ, ánh mắt cậu đanh như thép có khả năng nghiền nát anh.

Cậu mạnh bạo giằn xuống môi anh, dùng lực cạy môi đưa lưỡi vào trong khoang miệng anh. Hương vị ngọt ngào như đường làm cậu điên cuồng khao khát, lưỡi của anh bị một kẻ tham lam hung hăng mυ'ŧ lấy.

Anh chống cự tay đẩy vai cậu, nhưng căn bản rắn chắc có đẩy cũng chẳng xê dịch.

"Ưʍ...hưʍ..." Tiếng than thở cùng với tiếng khóc thút thít hòa trộn lẫn nhau

Cậu dứt môi anh kéo theo một chút vị vương vấn trên đầu lưỡi, cười hài lòng.

"Em biết mà...anh rất thích em."

Cậu nhẹ vuốt mái tóc rối của anh, đưa mũi lên ngửi.

"Thả anh ra đi..."

Lúc này cơ thể anh đã run lên vì sợ, tựa như một chú thỏ nhút nhát đáng yêu nằm trong vòng tay của cậu chủ. Anh đối với cậu có vài hồi ức chẳng mấy đẹp đẽ, không muốn nó lặp lại.

"Cầu xin em...anh không muốn bị đau."

Anh khẩn thiết nắm lấy cổ tay áo cậu, đôi mắt nhắm nghiền khi miệng buông lời van xin.

Cậu hành động lỗ mãn vì kích động anh đem lòng thích người khác, nhưng khi thấy giọt lệ như pha lê ngấn động nơi khóe mắt, cậu bất giác ngớ người. Anh đáng yêu như vậy mà cậu lại bắt nạt, nhìn thân dáng cường tráng so với nhiều người đang run rẩy dưới thân khiến lòng mềm nhũn lại.

Cậu lặng lẽ xóa bỏ tư thế trấn áp thay vào là sự ôm ấp dịu dàng. Anh tưởng sẽ bị hành hạ rất lâu, không ngờ vừa khe khẽ cầu xin đã được buông tha, coi như tính tình của cậu đã tốt dần lên.

"Tạm biệt..."

Anh lập tức bật dậy rời đi, hành động đóng cửa không quá lớn mà chỉ như hòn đá rơi vào hồ nước tĩnh lặng. Trùng hợp âm thanh đó rơi vào màng nhĩ cậu lại trở nên to và rõ ràng lạ thường. Sau khi anh rời đi, đầu óc cậu hoàn toàn thanh tỉnh, chẳng tha thiết gì chiếc giường đọng lại hương thơm của anh.

"Đúng là quá nhẹ dạ đi..." Cậu cười tự giễu

Tổng thời gian anh rời khỏi nhà là khoảng 3 tiếng, về đến cửa đã 12h đêm. Anh cứ ngỡ mọi người đã ngủ cả, vậy mà hai cha con họ Hứa đợi anh đến giờ này.

"Sao hai người còn chưa đi ngủ nữa vậy?"

"Chậc...nhìn xem em kìa, như lọ lem thế nhỉ? Nhìn xem...mấy giờ rồi?" Hứa Hy Lạc trách mắng

"Đi gặp bạn..." Anh cuống chân chạy lên lầu tẩu thoát

Hai cho con họ Hứa nhìn nhau.

"Thật là đi hẹn hò." Hứa Hy Lạc trơ tráo vu oan cho người ta

_To be continued_