Anh nhận ra ngay cái giọng nói đó, không chần chừ hất tay cậu ra. Cuộc thi này là do cậu bỏ tiền ra tổ chức, không ngờ anh lại tham dự. Kì này chắc phải bao dưỡng anh thật tốt, cho anh thắng cuộc thi này là chuyện nhỏ!
"Phiền tránh đường..."
Cậu đang bận rải đôi mắt ân sủng lên người anh, bất giác không nghe thấy.
"Tránh đường..." Anh lặp lại lần nữa
Cái thân cường tráng của cậu chặn một phát, anh không còn lối đi. Lần này cậu đã nghe thấy, nhẹ lách người cho bảo bối đi qua. Anh đi thanh toán, cậu vội lấy vài thứ đứng ngay phía sau anh.
Nhân viên của cửa hàng ngửi được cả mùi ám muội giữa hai người này, chủ yếu là do ánh mắt suy tình của nam nhân đứng phía sau.
"Chuyện là... máy quẹt thẻ đã bị hư hỏng rồi, thanh toán bằng tiền mặt giúp ạ." Nhân viên bảo
Anh lo lắng lên ra chiếc ví xẹp lép của mình.
"Không đủ rồi, cho tôi gửi lại vài thứ" Anh ngại ngại nói
"Tôi có tiền mặt."
Thế là, cậu cưỡng ép trả luôn phần của anh. Anh không một lời cảm ơn, cầm đồ bỏ đi.
"Không được chạy" Cậu chắn ngay trước mặt anh
"Tránh ra" Anh gấp rút bảo vì xung quanh đông người
"Trả tiền cho em"
Anh liền tò vẻ khinh miệt cậu, đuổi theo là để đòi mấy đồng bạc lẻ?
"Cho anh số tài khoản."
Anh lấy điện thoại ra.
"Không phải, trả bằng tiền mặt."
Cậu rõ ràng đang bức anh, anh căn bản không thể rời khỏi vì cuộc thi. Còn nữa xung quanh đây chẳng có cây ATM nào.
"Lại muốn gì đây?"
"Cho em một buổi hẹn với anh, có được không đây?" Cậu ghé sát vào tai anh
"Được thôi..."
Cậu thành công chốt đơn cuộc hẹn còn được tặng kèm số điện thoại của bảo bối.
"Thích quá đi~" Cậu nhìn theo bóng lưng của anh
Đầu giờ chiều, cuộc thi tiếp tục diễn ra. Đây là vòng trình bày ý tưởng trong bộ ảnh của bản thân, chọn ra top 20.
"Đến rồi~"
Cậu ngồi chễm chệ trên ghế giám khảo trực tiếp xem phần thi của anh. Mị lực của anh rất cao, rất nhanh chiếm được thiện cảm của người khác.
"Bộ ảnh của tôi chuyên về các tĩnh vật. Dùng góc độ khác nhau để bày tỏ những cảm xúc khác nhau, tất cả những xúc cảm tôi đều muốn thể hiện rõ nét nhất. Cô đơn...tuyệt vọng...sự vùng vẫy trong đau đớn...những biến động trong tâm tư từng chút một thể hiện qua bộ ảnh"
Cậu dùng điệu cười sủng nịch theo dõi anh suốt trình bày. Rất may là anh khéo léo tránh ánh mắt cậu, nếu không đầu óc chẳng thể tập trung nỗi.
"Eo thon lại rồi...cơ ngực vẫn săn chắc." Ý nghĩ thầm kín của một tên biến biến thái thái mang tên Doãn Thần
"Thí sinh này rất được"
"Đúng rất có năng lực"
Mấy ban giam khảo khác cùng nhau thảo luận, cậu bất chấp một mực nhìn anh đắm đuối. Ánh mắt cậu làm anh nóng rực, tựa hồ như xuyên thủng anh.
"Chụt..." Cậu lén lút hôn gió anh
Anh giật hoảng nhìn đi phía khác, do ông trời thương nên không để mọi người không thấy hành động xấu hổ kia. Cậu cười đắc chí vì nhìn thấy sự hồng hồng trên gò má anh.
Dưới sự đãi ngộ của cậu, anh cư nhiên không bị loại mà còn hiên ngang đứng vị trí đầu tiên.
Sau khi anh đi rồi, cứ chán nản nghe phần trình bày kém hấp dẫn của các thí sinh khác. Cậu quyết định rời khỏi, đi tìm bảo bối.
Tại phòng chờ thí sinh, một "luồn gió lãnh đạm" thổi tới, cậu dứt khoát gọi anh ra ngoài trước sự chứng kiến của các thí sinh. Trong lòng tràn đầy niềm hân hoang, kéo anh ra một góc nói chuyện.
"Anh đói không? Em đưa anh đi ăn."
Mặc dù các thí sinh đã hoàn thành xong phần thi nhưng phải đợi thêm vài tiếng để giám khảo phân hạng và quyết định loại ai.
"Chỉ có vậy cũng kéo anh ra đây sao?" Một câu hỏi nhẹ nhàng mà làm tâm trạng của cậu tụt dốc
"Anh phải đợi kết quả." Anh từ chối
"Anh chắc chắn không bị loại."
"Đừng có động vào kết quả, anh không cần sự giúp đỡ của em. Tuyệt đối...không dùng tiền để thay đổi kết quả, nếu làm vậy anh sẽ không biết ơn em." Anh bước ngang qua người, hất vai cậu
"Rõ ràng...cố tình chạm vào người mình."
Cậu chẳng để mấy lời nói kia vào đầu, tận hưởng hương thơm còn vương trên vai cậu. Đối với năng lực của anh thì không cần bàn, cậu có một bảo bối tài giỏi như vậy, cần gì thay đổi kết quả.
Kết quả cuối cùng cũng đến tai các thí sinh, nhưng cái danh hạng nhất của anh bị bàn tán. Lúc trưa họ thấy anh ra ngoài với nhà đầu tư của cuộc thi, họ đâu có ngốc mà nhìn không ra, anh là loại được bao dưỡng.
Đáng nhẽ anh nên vui nhưng tình thế này là ngược lại rồi, bọn họ không công nhận tác phẩm của anh. Là tại cậu mà ra!!!
Anh trầm mặc rời khỏi thì "cái đuôi" nhiều tiền và địa vị cao đuổi theo. Anh bước nhanh để trốn cậu.
"Sao anh lại chạy nhanh thế?"
Anh chạy đủ xa, đến một góc kín đảm bảo vắng người. Anh mệt nên anh thở hơi gấp gáp. Cậu kiên nhẫn được bảo bối lại sức, nhìn môi anh mấp máy.
"Có chuyện gì cần nói với em sao?" Mặt cậu dày hơn mặt đường
"Tránh xa anh ra, xin em đấy..." Vẻ mặt anh khẩn thiết
"Tại sao?" Cậu mang vẻ mặt khó hiểu
"Doãn Thần à, chuyện trước đây anh không muốn nhắc lại. Em không cần thấy có lỗi hay bất cứ cảm xúc nào hết đối với anh. Anh nghĩ kỹ rồi...không cần tỏ ra quen biết anh, tốt nhất là như vậy." Anh liếc nhìn cậu
Cậu kéo người anh ôm vào.
"Nhưng em không muốn như vậy thì làm sao?" Cậu siết anh thật chặt
"Em không còn trẻ nữa, nhanh tìm một người khác. Đừng tốn thời gian vào anh nên buông ra đi, anh đau." Anh phản kháng lại sự ôm chặt của cậu
Cậu dường như buông lỏng anh ra, anh lợi dụng thoát thân. Anh chạy đi, leo lên chiếc taxi bỏ chạy. Anh chính thức vạch ra ranh giới với cậu, làm vậy chỉ càng khích cậu.
"Em ôm anh mà đẩy ra nhẹ nhàng như vậy, nói dối quá tệ. Anh bị em nhìn ra cả." Cậu liếʍ môi
Nhìn ngoài câu chữ, đó có lẽ là lời cự tuyệt. Nhưng đối với cậu, những lời đó ngọt ngào như lời tỏ tình, ngữ khí và biểu cảm đều thể hiện anh còn yêu thích cậu, rất nhiều là đằng khác.
***
Anh trở về nhà với cảm xúc vui vẻ ở mức âm. Người anh cứ thẫn thẫn thờ thờ như cái xác không hồn. Anh cứ tưởng anh đã ổn với tình cảm với cậu, nhưng đó là khi anh không gặp cậu. Một khi đã gặp được, tình cảm đó những một quả bom bị châm ngòi, từ từ phát nổ.
"Thật là bực bội..." Anh vỗ mạnh vào ngực, nơi đó khó chịu vô cùng
Hứa Chí Quản thấy con trai cứ kỳ kỳ quái quái, nghi hoặc hỏi.
"Cuộc thi của con diễn ra không thuận lợi sao?"
"Không phải...Con lên phòng trước."
Anh bỏ đũa xuống, mới ăn được hai bát cơm.
"Mệt thì nghỉ ngơi đi"
Anh chán nản đặt lưng xuống giường, ngày mai cuộc thi tạm dừng lại nên không việc có gì để làm. Đột nhiên, anh vừa khép hờ mí mắt thì tiếng chuông điện thoại reo ầm ĩ, một dãy số lạ lạ mà quen quen hiện lên.
"Alo, xin hỏi là ai?"
"Anh có quen người tên Doãn Thần không?"
"Có..." Anh hơi chần chừ
"Vậy phiền anh đến đây, ngài Doãn say rượu bất tỉnh luôn rồi ạ." Người nam nhân ngắt nhanh điện thoại, hình như sợ anh từ chối
"Thiệt tình..." Anh bực dọc thở ra
_To be continued_