Dáng vẻ chăm chú, tay đặt dưới cằm tao nhã. Dưới góc nhìn phía cậu, viền khuôn mặt sắc sảo với đôi môi mọng nước khỏe khoắn của anh làm người ta không khỏi trầm trồ mà khen ngợi.
"Ay dô là ai đây?" Một nam trung niên chào hỏi cậu
Cậu thừa cơ, cố ý lại gần chỗ anh mà trò chuyện.
"Rất vinh hạ, buổi triển lãm này có thể thu hút người như ngài Doãn thì rất đáng mừng rồi"
"Tiện đường nên ghé qua..." Cậu không thể giấu nỗi ánh mắt mà liên tục nhìn về phía anh
Sự thật là cậu mặt dày đuổi theo một người, với mấy thứ nghệ thuật này thu hút cái quái gì cậu, chẳng qua là ai đó quá hấp dẫn thôi.
"Cơ sở vật chất ở đây đều dựa trên tiền đầu tư của ngài, phải xem ngài là khách quý chứ! Ngài có yêu cầu gì không?"
"Sắp xếp chỗ ngồi của tôi, cạnh người đó" Cậu nói nhỏ
"Chuyện nhỏ..."
Khi anh nam trung niên rời đi, cậu phát hiện anh đang quan sát cậu. Vẻ mặt anh lưu tâm đến cậu chỉ diễn ra một thoáng nhưng cũng đủ khiến trong lòng dâng lên cảm giác khoang khoái.
Anh thấy cậu không ngại ngùng mà nhìn chằm chằm vào anh, anh cuống chân bỏ đi.
"Sao lại chạy rồi?" Cậu lại đuổi theo
Anh chạy vào phòng dành cho buổi đấu giá, an tâm nghĩ cậu sẽ không đuổi theo. Vài giây sau, cậu đã thù lù ngồi ngay bên cạnh anh.
"Em là chó sói đấy, đánh mùi rất giỏi." Cậu rót độc dược vào tay anh
"Tránh xa một chút" Anh mắng
Cậu vậy mà cười ha hả được mùa. Trong suốt buổi đấu giá, cậu toàn nhìn nét mặt anh mà hành động.
"Thích món kia không?"
"Không có hứng thú."
Đợi một lúc lâu, món trọng điểm đã xuất hiện. Ánh mắt anh tràn đầy hào hứng, như có một viên ngọc sáng chói nằm trong đó vậy. Cậu thật bắt ngay được ánh nhìn đó.
"Thì ra thích thứ kia." Cậu âm thầm khẳng định
Mắt nhìn của anh không tệ, vừa vào buổi triển lãm đã để ý đến bức họa ở đại sảnh. Trùng hợp là nó là nhân vật trọng yếu của ngày hôm nay.
"Giá khởi điểm đã là 10 triệu rồi." Anh buồn bã thở ra
Năm tháng nay anh tích góp tầm 30 triệu, cơ hội không nhiều nhưng vẫn phải thử.
"15 triệu" Anh giơ bảng đấu giá lên
Vài giây sau, đã có người đẩy giá lên 25 triệu. Anh quyết liệu mình, bộ ảnh của anh cần bức họa kia kết hợp.
"30 triệu" Anh lấy hết dũng khí bảo
Anh nín thở nghe âm thanh xung quanh.
"30 triệu lần 1"
"30 triệu lần 2"
"40 triệu" Một phụ nữ với khuôn mặt lạnh như tiền, đích thị là một chủ doanh nghiệp
Anh buồn bã ra mặt, thật sự đã hết cách. Số tiền tối đa chỉ có 30 triệu, chưa kể những ngày bắt xe bus đi chụp ảnh.
"Anh rất thích nó sao?"
Anh đang bực bội mà còn bị cậu chọc tức.
"Không phải chuyện của em"
"Vậy là đúng rồi." Cậu nhếch môi tà gian
Cậu thong dong giơ bảng đấu giá.
"60 triệu"
Cả khán phòng đều trầm trồ nhìn cậu. Họ biết bức tranh kia rất đáng giá nhưng đùng một phát thổi giá lên gấp đôi, thể hiện ý đoạt bức họa đó đã quá rõ. Hành động của cậu cũng thu hút sự chú ý của bảo bối, lâu rồi không được bảo bối nhìn lâu như vậy.
Quá đã! Quá sướиɠ!!!
Cậu xoay qua nháy mắt đưa tình với anh nhưng rồi nhận lại sự kì thị.
"Em tặng anh" Cậu cố thu hút sự chú ý từ anh
"Không cần" Anh lạnh nhạt
Người phụ nữ kia một hồi lâu suy nghĩ.
"100 triệu" Cô ta bảo toát cả mồ hôi
"150 triệu" Cậu ung dung dựa lưng vào ghế
Anh không ngờ, cậu có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy chỉ để mua bức tranh. Với tính cách của cậu sẽ không làm điều này, chỉ những việc bỏ ra 1 thu lại 2 thì cậu mới lao tâm vào nó.
"Thật sự có lòng vậy sao? Nhưng mà...mình không cần" Anh nghĩ thầm rồi khẽ liếc cậu
Cậu bắt gặp được ánh mắt len một tia ấm áp nhỏ xíu, nhưng mà cậu cũng vừa lòng rồi.
"150 triệu lần 3...Thành giao" Anh MC cười tươi rối
Cậu liền nhìn về phía anh, chờ anh phản ứng. Cậu mua được bức tranh là do cậu nhiều tiền, khoản đó anh đương nhiên không bằng cậu. Cũng đồng nghĩa là, cậu mua được bức họa không liên quan đến anh.
"Anh đi đâu?" Cậu bắt lấy cổ tay anh, dùng lực nhẹ đi
"Buổi triển lãm kết thúc rồi...về nhà." Anh ra hiệu cậu buông tay
"Em đưa anh về..." Cậu hấp tấp vì sợ anh lại chạy mất
"Trời hết nắng rồi...rất dễ bắt taxi."
Cậu không vội đuổi theo anh, để mặc anh rời.
"Tinh Vũ, cậu gửi bức tranh ở buổi triển lãm đến nhà họ Hứa " Cậu nhắn tin ngay cho y
Anh cười khổ bắt taxi.
"Nhờ em ấy mà không phải tốn mất 30 triệu. Có nên cảm ơn không đây?" Anh lẩm bẩm
Lúc này, anh đâu biết có chiếc xế hộp theo đuôi anh về tận nhà.
"Xem ra, cuộc sống anh cũng không tồi."
Cậu xoay bô lăng rời đi, khi bóng dáng anh đã mất hút. Anh vào trong nhà thì gặp ngay ông bố cute nhất quả đất.
"Thế nào? Con thấy thích người ta không?"
"Không hợp"
Lão không nói gì thêm nữa. Anh vừa đặt chân lên cầu thang, quản gia lại gọi.
"Tinh Hàm, có bưu kiện gửi đến. Bác để đặt ở phòng cháu rồi đấy." Quản gia
Anh lịch sự gật đầu, rồi lên phòng. Nhìn phát cũng biết, cậu đã gửi bức tranh đến chỗ anh.
"Lố lăng...sến súa."
Anh không thể chứa nỗi giấy gói bưu kiện lòe loẹt kia, còn mấy hình trái tim kia kìa...Tán tỉnh anh sao?
"Là trẻ con chắc"
Anh không nghĩ ngợi xé tấm giấy gói đẹp đẽ. Tuy nhiên, ngẫm nghĩ một lát cũng quyết định giữ lại. Cậu đem bức tranh tới chỗ anh, anh không ngốc mà đi trả lại.
Anh lao đầu vào công việc, lên ý tưởng mọi thứ xong xuôi đã chiều muộn. Anh tự giác xuống nhà dùng bữa, không để bản thân bị đói.
"Ba, Hy Lạc ca đâu?"
"Hôm nay nó tăng ca, bảo chúng ta đừng đợi cơm."
"Bận rộn quá nhỉ?" Anh bĩu môi
***
Thật ra, Hứa Hy Lạc đi tiệc tùng với bên công ty đối tác, trong đó có cả Dương Hi Triết. Y say bét nhè ra để gã đưa về nhà.
"Này, có làm gì Hy Lạc ca chưa đấy?" Anh đỡ lấy Hứa Hy Lạc xiêu vẹo
"Làm gì được cậu ta." Gã phủ định
Anh cười cười với gã.
"Mà này, em đã gặp thằng nhóc Doãn Thần chưa?"
"Rồi" Anh hơi cúi mặt
"Anh không biết cậu ta định làm gì, mà lại cài người vào Dương Thị."
"Vậy sao?"
"Đưa cậu ta vào đi. Cảm lạnh đấy?" Gã nhẹ giọng nói
"Xem kìa..." Anh chắc lưỡi trêu chọc
***
Sáng hôm sau, anh có một buổi casting quan trọng. Anh tham gia vào một cuộc thi nhϊếp ảnh với vốn đầu tư nước ngoài, họ thông qua cuộc thi này bắt những nhân tài về công ty họ. Anh cũng nhận ra được cơ hội hiếm có nên quyết định tham gia.
Hôm nay anh mặc sơ mi xanh da trời, có những đám mây con con làm họa tiết trên chiếc áo. Thêm vào đó, anh mặc vào chiếc quần jeans mới mua, bộ y phục theo khuynh hướng đơn giản mà đáng yêu. Anh đứng trên trước gương chải tóc rồi lên đường đến buổi dự thi.
Anh với chiều cao 1m79 tương đối so với nam, làn da mịn màng hồng hào, phong cách theo hướng nhẹ nhàng dễ thương khiến người ta muốn lại cắn yêu một cái!!!
Trải qua một buổi sáng khắc nghiệt, sau cùng anh may mắn lọt top 30 của cuộc thi. Sáng sớm đến giờ, anh chỉ có mỗi thanh chocolate bỏ bụng. Nhân giờ nghỉ trưa mà chạy xuống cửa hàng tiện lợi bên dưới. Trong lúc hớn hở đi tìm đồ ăn, anh tông một "bức tượng đá", đầu anh va thẳng vào ngực của nam nhân đó.
"Tôi xin lỗi...va phải anh rồi." Anh xoa xoa cái đầu của mình, vẫn đang cúi mặt
"Không sao..."_Bàn tay kiêu ngạo đặt vào đầu anh xoa xoa
_To be continued_