"Đưa cho người khác rồi..."
"Thằng nhóc ngớ ngẩn này...Tốt bụng như thế để làm gì?" Lão lấy từ chiếc khăn bông từ tay người làm
Lão thật tốt với anh, anh lại vì cậu mà đau lòng thì có xứng đáng không? Anh lại ôm chầm lại lão.
"Sao đấy?"
Tình cảnh này như ba đang dỗ con trai thất tình.
"Được rồi, lên phòng thay y phục."
Lão đứng ở ngoài cửa phòng mà lo lắng. Xưa nay anh luôn vui vẻ tươi cười, cái dáng vẻ thảm hại làm lão lo lắng hết mức.
"Làm sao mà mới ra ngoài có một chút đã như thế này?" Lão thở dài
***
Cậu ở bệnh viện bận rộn liền tay, đến giờ nghỉ trưa mới có thể chạm vào điện thoại một lát.
"Đến đâu rồi?" Cậu gọi cho trợ lý Mạc
"Cậu Dương đã đổi họ, điều này khiến lâu nay chúng ta không tìm ra."
"Tên mới của anh ấy là gì?"
"Hứa Tinh Hàm...của tập đoàn Hứa Thị."
"Còn gì nữa không?"
"Trưa nay, anh ấy có buổi xem mắt."
"Cái gì?" Cậu hét lớn đứng bật dậy
Sau vài giây định thần lại, cậu mới thấy bản thân ngu xuẩn. Cậu vẫn như vậy, đυ.ng phải anh thì cậu không thể kiềm chế cảm xúc.
"Có cần tôi nhắn địa chỉ cho anh."
"Cần" Một chữ thể hiện rõ ý tứ bản thân yêu cầu
***
Anh có hẹn với đối tượng xem mắt dùng bữa trưa. Anh ăn mặc chỉnh tề thông qua vào xét duyệt của lão Hứa.
Anh là người đến trước mà phải ngồi đợi một lúc lâu, người kia trễ hẹn nửa giờ đồng hồ. Khi người đó đến, anh không than vãn kêu ca mà lịch sự đưa menu cho hắn.
Ở bàn gần đó, cậu sớm đã đợi ở đó sẵn. Cậu nhìn thấy hết dáng vẻ nhẫn nhịn của anh, vẫn giữ vẻ mặt thân thiện.
"Anh vui vẻ như vậy?" Cậu cắn chặt răng, tâm tư bực bội khi thấy mấy cảnh này
Khi thức ăn vừa bày lên, hắn đã vội nói chuyện.
"Anh giàu như vậy? Đãi tôi một bữa được không?" Hắn dùng dáng vẻ của mấy tên ăn xin vòi tiền người khác
"Được." Anh vẫn cười mà đáp
Khi hắn đã biết chi phí bữa ăn không cần lo nữa, cơ mặt giãn ra cười nói. Trò chuyện một lúc, hắn cố ý dẫn vào vấn đề tế nhị.
"Chúng ta đều lớn rồi. Cậu đây đã lên giường với bao nhiêu người rồi?" Hắn thản nhiên hỏi
Mặt anh sượng lại, không biết trả lời thế nào. Nói sao đây, nam nhân gần 30 tuổi chỉ lên giường với mỗi cậu, không có một ai khác nữa.
"Nhiều quá không đếm nỗi sao?" Hắn thô lỗ hỏi
Anh đành lơ cho qua chuyện. Nhưng mà chưa hết đâu, hắn vẫn kiên trì hỏi tiếp.
"Lát nữa cậu có bận gì không? Hẹn hò ở khách sạn đi."
Anh thật sự sững người, không biết sẽ đối đáp như thế nào nữa. Cậu chịu đựng khi nghe đoạn hội thoại dơ bẩn quá lâu rồi, tiến thẳng đến đó.
"Ai đây?" Hắn hiên ngang hỏi
Chưa đầy một giây sau, một quả đấm bay thẳng vào mặt hắn không thương tiếc. Cậu quả quyết kéo hắn ra kéo khỏi ghế, đấm xối xả vào mặt hắn.
"Anh là cái thá gì mà đê tiện như thế hả? Có biết anh ấy quý giá đến cỡ nào không hả?" Cậu mất kiểm soát nắm lấy cổ áo của hắn
"Đủ rồi Tiểu Thần, em bỏ anh ta ra."
Anh chen vào, dìu hắn lên.
"Anh về trước đi, đây là tiền bồi thường cho vết thương." Anh nhẹ giọng nói với hắn
Anh ta cầm tiền nhanh chóng chuồn đi.
"Sao để anh ta rời đi như thế?" Cậu gấp rút bảo
"Thế đuổi theo sẽ được gì sao?"
Anh tự nhiên ngồi xuống ghế, bọn người hóng hớt cũng tản ra. Anh cúi mặt, tay đưa miếng thịt bò vào miệng. Cậu cũng tự tiện ngồi vào chỗ của tên nam nhân kia.
"Em theo dõi anh sao?"
Cậu không trả lời vì sự thật đã rành rành ra như vậy. Anh cắt miếng thịt bò mà mùi vị lại chát đắng, ngẩn đầu lên nhìn cậu.
"Cảm ơn em" Anh còn tặng thêm nụ cười lảng tránh
Cái nét mặt gượng gạo của anh làm tim cậu đau lên từng cơn.
"Anh ta thật sự chỉ muốn đưa anh vào khách sạn. Anh còn không nhìn ra."
Anh cười nhạt nhòa, không rõ suy nghĩ gì.
"Ý của em là anh phải tránh mấy tên chỉ quan tâm đến du͙© vọиɠ, thích làm tổn hại cơ thể của người khác?" Anh nhướng mày
Cậu đâu có ngốc mà không nghe ra anh đang nói cậu, đang mắng cậu.
"Sau này đừng xen vào chuyện của anh nữa. Xin em đấy..." Anh khẩn cầu cộng thêm nụ cười ủy mị
"Đừng có cười kiểu đó..." Cậu bức rức nên mới nói
"Em muốn anh khóc sao?" Một lời nói đùa thâm sâu
Anh tiếp tục cười nhẹ rời đi. Cách hành xử của anh đúng với chuẩn mực, chỉ có cậu là lỗ mãn. Bản thân cậu là một tên khốn luôn có ý đồ với anh, mà lại đi mắng một tên khốn khác. Đúng là một vở hài kịch kinh điển mà cậu làm vai chính!!!
Chi phí bữa ăn cư nhiên anh đã thanh toán rồi, thanh toán cho cả cậu nữa. Cậu vội đuổi theo anh, hì hục chạy đến chặn anh lại.
"Anh...để em đưa anh về." Cậu thành khẩn nói năng lấp bấp
"Không cần đâu..." Anh một lời cự tuyệt nhanh chóng
"Anh, làm ơn đó...bây giờ đi bắt xe sẽ chờ lâu."
"Thì làm sao?" Anh hỏi, tỏ vẻ không cần cậu quan tâm
Cậu bất lực, dường như đã bị anh từ chối thẳng thừng. Thời tiết buổi trưa cực kỳ nóng, nắng muốn cháy cả da thịt.
"Xe của em ở đâu?" Anh đột ngột đổi ý
Cậu mừng như bắt được quà, dẫn đường cho anh.
"Cẩn thận..."
Cậu mở cửa xe, nhanh nhẹn thắt dây an toàn cho anh.
"Cho em địa chỉ anh cần đến..."
Cậu đang cài dây an toàn cho anh mà mặt ghé sát vào má anh thì thầm.
"Đến buổi triển lãm..." Anh gấp rút nói
Sóng mũi cậu sượt nhẹ qua má anh, anh không cầm lòng mà tim đập nhanh mấy nhịp. Anh tự chui vào hang cọp lúc nào không hay.
Cậu đề máy xe, nhanh chóng đưa bảo bối đến địa điểm yêu cầu.
"Anh ngồi cho vững."
Anh một mực ngồi ngắm cảnh, cư nhiên chẳng nói lời nào. Cậu cùng lắm chỉ lén lút nhìn anh, không thể mở lời.
"Đến rồi sao?" Cậu thắng gấp làm anh mới định hình lại
Tay cậu từ lâu đã đặt ngang vai, lơ ngơ ép người anh vào ghế.
"Anh có sao không?"
Với tính nết của cậu, anh đã quá rõ.
"Cố ý phải không?" Anh hung dữ đánh vào tay cậu
"Không có." Cậu thu tay lại với vẻ mặt vô tội
Anh nhanh chóng tháo dây an toàn, mở cửa xe bước ra. Cậu lật đật chạy theo đuôi.
"Sao không về đi?" Anh xoay lưng hỏi người phía sau
Cậu bị bắt quả tang vì bám theo anh, chợt khựng lại. Anh khẽ liếc nhìn cậu, làm cậu thấp thỏm không yên.
"Thế mà không nói gì sao?" Nội tâm vui mừng của cậu
Anh bước một bước thì có cậu mặt dày đuổi theo, rất nhanh đã vào trong buổi triển lãm. Nơi đây là một viện bảo tàng lâu đời nhất của thành phố X với khu viên rộng rãi. Buổi triển lãm này hoạt động kết hợp với buổi đấu giá, vô số bức tranh và các bộ ảnh đắt giá đều hội tụ ở đây.
Anh bước vào liền thu hút ánh nhìn của người khác, thần thái khí chất ngút ngàng. Mấy cô gái e thẹn che miệng cười, xì xào với nhau. Nhưng mà sự thật họ quan tâm người phía sau kia, không phải anh.
Khi biết cậu vẫn mãi lẽo đẽo theo sau, anh không thèm quản chuyện đó, hứng thú với ngắm nghía bức tranh treo trên đại sảnh.
"Xinh đẹp quá~" Cậu không chịu được mà thốt ra lời đó
_To be continued_