Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 43: Anh trai cũ yêu thích anh trai mới

Lúc này, ở nhà họ Hứa đang rất vui vẻ. Anh và Hứa Hy Lạc-anh trai mới cùng ăn trái cây. Thêm một thông tin nữa, hai anh em nhà họ là song thụ, một thụ ôn nhu và một thụ lạnh lùng.

"Em đến Hứa Thị chơi có được không?"

"Muốn đến thì đến, xin phép anh làm gì?" Y cho miếng dưa hấu mát lạnh vào miệng

"Phải là anh dẫn em đi, muốn xem đá quý loại thượng hạng. Lấy tư liệu cho bộ ảnh của em."

"Vậy sao? Anh chỉ rảnh vào sáng ngày mai, mấy ngày khác phải đi gặp đối tác."

Nghe anh trai bận rộn của mình đồng ý, anh vui vẻ cảm thán.

"Được rồi...đền đáp bằng mấy cái bánh quy em làm vậy."

"Có lòng đấy."

Hứa Hy Lạc ăn nốt miếng dưa hấu nữa rồi lên thư phòng làm việc. Anh cũng đi xem lại bộ ảnh quý giá của mình, dựa đem nó tham gia vào một cuộc thi. Sắp tới đây, anh có thể sẽ rất bận.

Anh đang loay hoay ngắm nghía mấy bước ảnh của mình, bày đầy ra sô-pha.

"Hem...ngày mai con rảnh không?"

"Có gì chuyện vậy ba?" Anh nghe thấy liền nhìn ba Hứa

Lão tiến lại nắm chặt anh.

"Có vấn đề?" Anh đa nghi nhìn lão

"Ba nói này...con sắp 30 tuổi rồi đấy, nghĩ đến việc kết hôn đi chứ?" Lão nhìn anh trông đợi

"Con không muốn kết hôn."

"Hay là ba sắp xếp cho con đi xem mắt. Biết đâu con tìm được người ưng ý."

"Con thích nam nhân, những người này đều không được." Anh nhìn mấy bức ảnh trên điện thoại lão

Lão nghe thấy muốn bật ngửa ra.

"Ba nhận nuôi con vì muốn có cháu bế..." Lão khai thật

Lão nhìn anh có cơ bắp khỏe khoắn, nhận nuôi anh với mong đợi có cháu bế.

"Hả? Ba ba..."_Anh sững sờ

"Thằng nhóc Hy Lạc chết tiệt nó cũng thích nam nhân, đến con cũng vậy..." Lão giở chiêu buồn bã tức tưởi

Anh nhìn thấy lão buồn bã mà thấy có lỗi. Nguyên vọng của những người có tuổi là muốn có cháu bế, cũng không phải là xấu nhưng mà cả anh và Hy Lạc ca đều không đáp ứng được.

Anh thở dài, hiểu được lão thất vọng như thế nào.

"Ba bực mình con quá..." Lão tức giận

"Thế...thế phải làm sao?"

"Ở đây có mấy người nam nhân, con chọn một người." Lão ép buộc anh

Thì ra lão đã tính sẵn hết, dùng mọi cách để ép anh đi xem mắt cho bằng được.

"Người này" Anh khổ sở chọn một người

Lão cười đạt ý nguyện.

"Không có cháu cũng được, tìm cho ba một đứa con trai nữa."

"Vâng"

Anh trúng kế thì nhận ra đã muộn. Lão chắc lưỡi trêu đùa anh.

Anh xem xong ảnh thì ngoan ngoãn đi ngủ sớm, sáng mai còn phải làm chuyện lớn.

"Hy Lạc ca, đợi với."

Anh gấp rút chạy theo.

"Đi đâu đấy?" Lão hỏi

"Đến Hứa Thị."

Anh không giải thích rõ, lẽo đẽo lên xe của anh trai. Dưới danh nghĩa của anh trai, loại đá quý nào mà anh không được xem qua chứ?

Anh cũng đi theo Hứa Hy Lạc đến gặp đối tác. Trùng hợp quá mà, anh gặp người quen rồi.

"Dương Hi Triết..." Anh thẳng thừng gọi cả tên lẫn họ

Hy Lạc giật mình vì thằng em trai ngỗ ngược với đối tác, định cúi người xin lỗi nhưng xem ra không cần.

"Anh đã nghe Á Mỹ bảo rồi, Hứa Tinh Hàm." Gã thoả sức xoa xoa đầu anh

"Dáng vẻ tổng tài cũng oai quá nhỉ."

"Nhờ phúc của em."

Bọn họ thực chất kéo nhau ra một góc xù xì làm Hứa Hy Lạc trỗi lên lòng ghen tỵ. Y trực tiếp kéo anh ra phía sau.

"Đây là em trai tôi." Hứa Hy Lạc

Dương Hi Triết cau mày.

"Người sau lưng cậu cũng là em trai tôi."

Anh cảm nhận rõ ràng luồn điện tranh chấp giữa hai nam nhân này. Họ nhìn nhau chằm chằm là như nào đây? Không định cãi nhau chứ?

Sắc khí quanh hai người anh trai trở nên dữ dội, anh vội chen vào giữa.

"Hình như...chúng ta cần bàn việc."

Cả hai người đều chuyên nghiệp trở về với công việc. Hiện tại, anh trở thành tấm ván chắn giữa để hạn chế sự thù địch giữa hai người anh trai này.

Dương Hi Triết dùng ánh mắt mị hoặc nhìn Hứa Hy Lạc, nhìn một phát đã biết y là đối tượng phù hợp với khẩu vị mặn mòi của gã. Mới đầu cãi nhau, chỉ sau vài phút đã bị thu hút bởi cái dáng vẻ kiêu ngạo của ngài Hứa.

Kết thúc việc làm ăn, ai về công ty ấy. Thế mà, Dương Hi Triết kéo anh lại.

"Này, có số điện thoại của cậu bạn kiêu ngạo kia không?"

"Có hứng thú sao?"

"Rất vừa miệng."

Anh dùng ánh mắt mờ ám nhìn gã.

"Gửi rồi đấy."

"Đa tạ."

Anh cười cười vì anh trai cũ có vẻ yêu thích anh trai mới của mình. Loại quan hệ này tương đối phức tạp rồi.

Sau sự kiện làm gián điệp đưa thông tin cá nhân lẫn số điện thoại cho Dương Hi Triết, bụng anh bắt đầu kêu đói.

"Đi kiếm thứ gì đó bỏ bụng."

Anh đi tìm một cửa hàng bánh mì nướng ở gần Hứa Thị, tậu cho anh một chiếc bánh mì bơ thơm phức với cốc mocha. Khung cảnh của quán trang trí rất tỉ mỉ với cảnh mưa rơi lất phất bên ngoài làm tinh thần con người thoải mái không ít.

"Tranh thủ chụp lại."

Anh hớn hở nhanh tay chụp mấy phát, không ngờ vóc dáng anh từng yêu lọt vào khung hình. Anh vẫn tiếp tục cười tươi vui vẻ, hào quang của sự tích cực vây quanh anh. Ngược lại với người nam nhân đơ người đứng dưới mưa, nhìn anh một cách đa tình.

"Đúng là anh rồi, bảo bối của em."

Cậu vô tình định vào trú mưa, lại gặp được người có tìm cũng chẳng thấy.

"Anh cười thật đẹp..." Cậu cười khổ

Anh vẫn không nhìn thấy cậu, tận hưởng sự vui vẻ của chụp ảnh. Cậu đoán là anh sống rất tốt, thần sắc tươi như vậy. Thế mà, nghĩ lại lúc anh ở bên cạnh cậu chỉ toàn khóc lóc, đau khổ vì bị ức hϊếp, cậu coi thường bản thân mình khinh khủng. Giá mà lúc đó, cậu đối xử với anh tốt hơn và không tiêu cực độc chiếm anh. Liệu cậu có thể giữ anh lại bên cạnh không?

Sáng nay, ba Hứa có kịp đưa cho anh chiếc ô. Anh gặm xong bánh mì, cầm ô bước ra ngoài. Cậu giật bắn người xoay lưng lại.

"Sao lại đứng ở ngoài mưa? Đằng ấy không sợ bị bệnh sao?"

Cậu định trốn anh, anh lại chủ động tiến lại phía cậu.

"Ngại sao? Cầm lấy ô đi, tôi rất khoẻ nên không sợ bị cảm." Với tính cách tốt bụng, anh bảo

Tình cảnh này đến nhanh quá, cậu không kịp chuẩn bị tâm lý. Anh vẫn lương thiện như vậy, tốt bụng như vậy, sẵn sàng đưa ô cho một kẻ xa lạ. Vậy nếu cậu xoay mặt lại, anh còn muốn đưa ô cho cậu không?

"Sao lại không phản ứng?" Anh chạy lên phía trước mặt cậu

Áo anh vì thế ướt một mảng. Anh sững sờ nơi đáy mắt anh hiện lên sự bối rối, vội bật ra nụ cười thương mại.

"Cầm lấy đi." Anh bất giác dúi cán ô vào tay cậu

Cậu không biết nói gì với anh, cầu xin quay về bên cậu sao?

"Em trông gầy đi nhiều quá..." Anh cười ngượng

Có thể đó là lý do khiến anh không nhận ra cậu. Cả hai rơi vào tình huống khó xử này, sau một hồi đấu mắt nhìn nhau thì anh lặng lẽ rời đi.

Anh vừa bước một bước, cậu phản xạ cầm ô theo.

"Anh sẽ bị ướt đó..." Cậu run rẩy trước anh-người cậu đã từng đánh mất

"Không cần..." Anh phủi tay cậu

Anh không đặt nặng tình cảm với cậu nữa, sớm đã lơ tình cảm ấy từ lâu. Anh cũng không hận thù hay ghét bỏ cậu, đơn giản gặp cậu sẽ thấy khó chịu nơi đáy tim.

"Không được, anh cầm ô đi. Còn máy ảnh của anh thì sao?"

Tay cậu không kiểm soát nắm lấy cánh tay anh, anh lập tức phản ứng tránh né.

"Em xin lỗi..." Cậu thở dài thả tay anh ra

"Cứ cầm lấy mà dùng..." Anh cười với cậu

Cậu cảm giác anh không còn chút cảm xúc gì với bản thân cậu, chỉ có cậu là thâm tình. Nhưng mà cậu có bị như vậy là đáng đời, phải ráng mà chịu.

Anh chạy nhanh đi, giấu máy ảnh vào áo. Dáng vẻ anh chạy đi mà không giữ lại được khiến cậu khó chịu đến phát điên.

"Tinh Vũ, điều tra camera xung quanh khu Z, bắt đầu từ cửa hàng bánh mì."

"Vâng"

Cậu trở lại xe với tâm trạng khó tả, chiếc ô anh đưa thật đẹp.

Anh bắt một chiếc taxi với mái tóc ướt sũng. Anh thầm cười lạnh một tiếng, tự thấy bản thân mình đáng thương. Khi anh từng bước thay đổi, một tí nữa thì đã quên đi cậu, làm sao cậu và anh lại gặp nhau trong hoàn cảnh như thế này chứ?

"Ngốc nghếch..." Anh cười khổ

Anh trở về nhà, với bộ y phục ướt dầm dề.

"Tinh Hàm, ô ba đưa đâu?" Lão lo lắng hỏi

"Đưa cho người khác rồi..."

_To be continued_