Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 42: Một kỉ nguyên mới của Hứa Tinh Hàm

Bây giờ chỉ tầm 7h tối là cùng, nhưng anh thấy cực kỳ buồn ngủ do lệch múi trầm trọng. Anh ngủ thẳng người đến sáng, ba Hứa sáng sớm đã đến thăm con trai.

"Tinh Hàm, hôm nay con sẽ xuất viện." Hứa Chí Quản ôn tồn bảo

Anh nằm viện là do lao lực mà ngất, vết thương căn bản chỉ ở ngoài da nhanh chóng khỏi rồi.

"Con có thể tự xuất viện, ba không cần đích thân đến làm gì." Anh khách sáo nói

"Con trai ngoan..."

Từ nhỏ anh đã rất kiên cường, không cần sự giúp của ba hay mẹ lần nào, còn có trách nhiệm chăm sóc Doãn Thần. Anh xui xẻo không được bố thương yêu, đã đến lúc anh được hưởng những điều cơ bản đó. Rất may là Hứa Chí Quản thật tâm đối xử tốt với anh.

Anh thuận lợi xuất viện, đi đến nhà Hứa Chí Quản. Căn biệt thự này về kiến trúc, thiết kế hay các nội thất đều thua căn nhà của Dương Âu Thần và Doãn Thần. Tuy nhiên, môi trường ở đây tương đối tốt với khu vườn và tầng thượng để trồng cây nhìn ngắm bầu trời. Anh thật sự yêu thích căn biệt thự ấy, đem lại cho anh một cảm giác của gia đình mà lâu nay anh hằng mong ước.

"Tinh Hàm vào đi."

Anh bước vào thì đυ.ng mặt một nam nhân, dự đoán là con trai duy nhất của Hứa Thị.

"Đây là thằng nhóc tham công tiếc việc mà ba đã từng kể, Hứa Hy Lạc."

Anh lễ phép chào hỏi, y thuộc tuýp người cao lãnh ít nói.

"Hứa Hy Lạc, 30 tuổi."

"Hứa Tinh Hàm, 29."

Anh và y trao đổi thông tin rồi y rời đi.

"Công ty có chút việc."

Anh cảm thấy người trong ngôi nhà này ai cũng có hảo cảm với anh, thể hiện thiện ý. Cả việc Hứa Chí Quản nhận một người như anh về nhà họ, đã khá kỳ quái rồi.

"Này, vào trong đi."

Lão bảo anh đi theo vào phòng khách, tiện thể giới thiệu với các người làm về cậu Hứa "mới". Anh được dọn vào một căn phòng với không gian tương đối thoáng, đồ đạc đủ dùng. Anh thật sự tận hưởng không gian này, không quá rộng để cảm thấy lạnh lẽo.

Anh vừa thay y phục ra đã bị lão gọi qua thư phòng.

"Này...ngồi xuống chơi cờ với ba."

Anh nhìn xuống bàn cờ vua nằm trên mặt bàn. Anh cầm quân đen, lão cầm quân trắng. Và sau một hồi đấu trí, anh bất lực suy ngẫm.

"Con...chịu thua."

Lão cười vui vẻ làm anh cũng vui lây. Anh thấy người ba mới của mình trước đây chắc rất cô đơn. Hoàn cảnh này thì tương tự như anh vậy.

"Chơi thêm một ván nữa..." Lão đề nghị

Lão đắc thắng cười trêu anh.

"Con dùng não một chút đi, thua quá dễ dàng rồi."

"Tại vì ba đánh cờ quá giỏi..."

Hai ba con qua mấy bàn cờ vua đã trở nên thân thiết hơn. Không nghĩ đến sự nhanh nhẹn của thời gian, thoáng cái đã đến trưa, anh và lão xuống nhà dùng bữa trưa.

Sau đó, vì là người đã có tuổi, lão chui vào phòng ngủ trưa. Dùng cơ hội này, anh nhanh chóng gọi về Dương Á Mỹ.

"Là anh đây."

"Anh à..." Giọng nức nở

Anh giật cả mình, nghe giọng em gái thì biết chuyện không hay xảy ra.

"Á Mỹ, em bị làm sao thế?"

"Ba của chúng ta mất rồi..."

Dương Âu Thần là bố đẻ của anh nhưng luôn lợi dụng anh, anh chỉ khẽ khàng rơi vài giọt lệ.

"Anh tạm thời không thể về được..."

"Tại sao? Anh đang ở đâu vậy?"

"Anh sẽ nói cho em sau? Có việc gì quan trọng báo cho anh biết với." Anh dứt khoát ngắt máy

***

Ở một nơi khác, cậu đang ngồi thẫn thờ vì tâm trí liên hồi tái hiện hình ảnh anh bên trong đầu cậu. Cậu nhận điện thoại của Mạc Tinh Vũ.

"Chuyện bên New Zealand đã giải quyết xong. Cậu Dương vẫn không có tung tích gì."

"Một chút cũng không có sao?"

"Tôi chỉ tìm được giấy khai tử của cậu Dương."

Cậu nhướng mày ngạc nhiên khủng khϊếp.

"Lý do tử vong là gì?"

"Đuối nước ạ."

Cậu bất ngờ ngắt máy.

"Một chút mánh khóe này không thể qua mặt em đâu."

Cậu thừa biết anh biết bơi, ngược lại là rất giỏi. Một người lấy bơi lội làm môn thể thao rèn luyện thân thể sẽ chết vì đuối nước, hoang đường!

"Đợi đi...em sẽ đem anh đặt lên giường của em."

Người bên cạnh có thể sởn gai óc vì câu nói biếи ŧɦái này.

***

Cả nhà họ Dương đang phủ một không khí ảm đạm vì sự ra đi đột ngột của Dương Âu Thần. Ông ta làm bao chuyện ác độc với anh, ra đi như vậy coi như quá tốt với ông ấy. Vợ lão đòi ly hôn cộng với việc đả kích mất Dương Thị, lão ấy đột quỵ mà chết.

Lúc này, cậu cũng nghe được tin này mà trầm mặc trong chốc lát.

"Trả Dương Thị cho nhà họ Dương."

Cậu đã có ý định này từ lâu, Dương Âu Thần mất rồi, thời điểm này coi như đúng nhất. Đồng thời, cậu muốn làm mồi nhử để anh xuất hiện.

"Em không tin, anh không cần Dương Thị."

Nhưng mà cậu đã lầm to rồi, anh không có hứng thú với danh vọng hay tiền tài nữa. Điều anh muốn là bắt đầu một cuộc sống mới, trở về với anh của trước đây.

***

Đến tối sầm thì anh mới nhận được tin này từ Dương Á Mỹ.

"Cái gì? Muốn trả lại?" Anh khá hoang mang hỏi

"Cậu ta bảo như thế. Em và anh Hi Triết không dám dành với anh."

Anh lập tức cười nhẹ.

"Anh thật sự không cần nữa. Em nói với Hi Triết ca, Dương Thị nhờ hết vào anh ấy."

Anh quyết định như vậy đều có cơ sở cả. Dương Hi Triết tốt nghiệp quản trị kinh doanh, về chuyên môn gã cũng hơn hẳn anh. Chẳng qua trước đây dùng cách ăn chơi để chống lại Dương Âu Thần, bây giờ khác rồi, có đất để Dương Hi Triết dụng võ.

***

Cuộc sống của anh cứ an nhàn trôi, anh tự tạo một kỉ nguyên mới cho riêng anh. Hằng ngày trải qua những hoạt động yêu thích.

Rãnh rỗi là đi câu cá hay đánh cờ với ba. Tần suất luyện tập thể thao tăng lên, khí chất trở nên tươi tắn hơn nhiều. Anh hoàn toàn không đυ.ng vào mấy việc kinh doanh nữa, chú tâm làm các bữa ăn thật ngon cho ba và anh trai "mới".

Nhà họ Hứa đã thật sự coi anh là gia đình của họ, khuyến khích anh làm việc bản thân thích. Anh trở lại với nghề nhϊếp ảnh, tham dự các buổi triển lãm của các nhϊếp ảnh gia lớn. Đây là quả là một cuộc sống trong mơ của anh.

Từ khi anh bỏ đi đến nay đã nửa năm, cậu hằng ngày vẫn nuôi hy vọng tìm thấy anh. Khuôn mặt cậu đen lại không có sức sống, cuộc sống xuống dốc trầm trọng khi thiếu anh.

"Bác sĩ Doãn, tối nay khoa của chúng ta có tiệc, anh có đi không?"

"Không."

"Lạnh lùng vậy sao?"

Bản thân cậu là trưởng khoa, bình thường ngoài công việc chẳng chịu nói chuyện với ai. Bar hay club tuyệt đối không lui tới, cậu thích trưng bộ mặt cấm dục đi khắp nơi.

Cậu mệt mỏi trở về nhà, xem chút tin thời sự buổi tối thì chui vào bồn tắm ngâm mình. Câu luôn ức chế, bực bội vì không cách nào tìm thấy anh, một chút tin tức cũng không tìm được.

_To be continued_