Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 41: Bảo bối à, anh chạy đi đâu mất rồi?

Anh có vẻ mệt mỏi mà ngủ thϊếp đi, đến khi cậu rời khỏi mới chợt tỉnh dậy. Anh đứng trước gương lớn, cười khinh những vết tích trên người, quá đỗi phóng đãng rồi. Anh dần không thể nhận ra bản thân, một Dương Tinh Hàm cao quý với lòng tự tôn cao chót vót. Vậy mà vì cậu, vì tình cảm ngốc nghếch suốt bốn năm qua, mặc kệ cậu sỉ nhục, lăng mạ cơ thể mà vẫn đinh đinh thuận theo cậu.

Anh thiết nghĩ nên tự mình cắt đứt đoạn tình cảm vô nghĩa này, trở về đúng với bản chất. Anh có thể thích làm gì thì làm, ăn gì thì ăn, chẳng bận tâm bất kì thứ gì. Có thể một cuộc sống nhàn nhã và nghèo túng một chút cũng không sao?

Tiền anh nợ cậu, anh thừa sức trả cho cậu. Chẳng qua tự lừa dối bản thân mà ép mình ở bên cạnh cậu. Kết quả đau lòng nhận lại vô số sự thất vọng. Cậu làm anh tin rằng, cậu chỉ có hứng thú với cơ thể anh.

Anh lặng lẽ mặc lại y phục, mở cửa phòng khách sạn.

"Cậu Dương, xin dừng bước." Đám vệ sĩ chặn cửa

"Tôi muốn đi dạo, trong này ngột ngạt."

Đám vệ sĩ muốn điện thoại cho ngài Doãn nhưng thừa biết cậu sẽ không bắt máy.

"Có được không?" Anh gặng hỏi

Họ đành lòng đồng ý với anh, anh thật sự chỉ đi ngắm cảnh để bọn họ buông lỏng cảnh giác.

"Tôi đi vệ sinh một lát, ở ngoài đợi tôi."

Anh vào trong đó rất lâu, đợi thật lâu mới có người anh cần. Anh mau chóng đổi y phục với người đó, sẵn sàng chi một ít tiền.

Trạng thái căng như dây đàn, lấy hết sự bình tĩnh bước ra. Dáng người chuẩn đẹp giấu sau lớp quần áo thời trang lỗi mốt, trường hợp này họ thật sự không nhận ra. Anh bấm tim gan nín từng nhịp thở vượt ra khỏi khu viên khách sạn.

"Tẩu thoát thành công"

Anh lẩm bẩm liều mạng chạy đến sân bay vì chẳng đủ tiền cho taxi. Một nam nhân Châu Á cô đơn lẻ bóng một mình đã trở thành mục tiêu của biết bao kẻ côn đồ.

Một nhóm 4 người, chúng đuổi theo anh đến một cung đường vắng vẻ. Vẻ mặt bọn chúng gian manh, muốn cướp cả tiền lẫn sắc. Anh chỉ cần vượt ra khỏi sự bảo vệ của cậu, nguy hiểm tự tìm tới.

Anh nhìn chằm chằm bọn chúng đề phòng.

"You"re so handsome~" Một tên vừa già vừa biếи ŧɦái lên tiếng

Với trình độ Tiếng Anh bập bẹ, anh chỉ có thể nói.

"Get lost..." ( Biến đi)

Anh đang giằn co thì một tên trong nhóm đó ra đòn vào bụng. Anh không dạng dễ dàng nhường nhịn, mấy môn võ anh luyện tuyệt đối không thừa.

Bọn chúng đông người nhưng với kỹ thuật quyền cước của anh, bị đả thương không ít. Tuy nhiên, lưng vai mặt đều bị bọn chúng đánh trúng. Anh liều mạng sống, một mình chống bốn tên cầm thú. Cuối cùng, mặt chảy đầy máu thì chúng mới nằm la liệt ở mặt đường.

Đôi chân mất hết cảm giác, hoàn toàn dùng ý chí để bước tới. Anh như một cái xác sống loạng choạng đến sân bay. Thì đột nhiên một lão tầm 60-70 tuổi đâm phải anh.

Lão tỏ ra mừng rỡ khi thấy đồng hương.

"Tôi bị trộm mấy hết đồ, cũng may tôi còn một ít tiền đi vé máy bay."

Anh tốt bụng kiên nhẫn nghe ông lão bảo.

"Người thân của bác không liên lạc được sao?"

"Họ có việc bận nên về nước rồi..."

"Về nước sao?" Anh thoáng tội nghiệp ông lão

"Cháu đưa bác theo đi, bác không thạo mấy việc mua vé."

"Nhưng mà nhà của bác ở đâu?"

"Thành phố X"

Điểm đến giống nhau, anh cũng không nghĩ nhiều từng bước giúp bác trở về thành phố X. Anh lao lực như vậy, suốt chuyến bay đều thấy hoa mắt chóng mặt. Khi vừa đặt chân xuống sân bay của quê nhà, anh ngã lăn đùng ra ngất xỉu.

Khuôn mặt anh tái đi, chưa hết còn bị lệch múi giờ thân thể còn trở nên yếu ớt hơn.

***

Bằng một cách nào đó, anh được đưa vào bệnh viện YY-bệnh viện mà anh không muốn vào nhất.

"Cháu tỉnh rồi?"

Lão với khuôn mặt hiền từ, đỡ anh ngồi dậy.

"Bác...cháu...?"_Anh nói lung tung cả lên

"Cháu tự dưng nằm lăn ra, bác suýt bị chết đấy!"

"Làm phiền bác rồi..."

Lão quơ tay tỏ vẻ chẳng gì lớn lao.

"Nhà cháu ở đâu? Bác tìm trên người cháu chẳng có giấy tờ nào cả?"

"Cháu...không thể nói rõ với bác được. Cháu chỉ là không thể trở về nhà nữa."

"Tại sao?"

"Ba cháu dùng cháu để gắn nợ."

Lão nhìn anh trầm mặc, một thanh niên tốt tính mà lại xui xẻo có một người bố đáng trách. Lão đã sống mấy mươi năm trên cuộc đời này, loại người nào lão cũng từng nhìn ra. Tuy nhiên, nhìn cậu trai này thấy càng thuận mắt.

"Tên của cháu là gì?"

"Chắc bác sẽ biết đến...là Dương Tinh Hàm."

"Cậu ba nhà họ Dương."

Lão nghĩ lại chủ nhân tập đoàn Dương Thị đã đổi thành người khác, vậy chuyện lấy thân gắn nợ anh chắc chắn nói sự thật.

"Thế cháu có hứng thú với nhà họ Hứa không? Bác là Hứa Chí Quản."

Hai nhân vật lớn trong giới kinh doanh gặp nhau. Khác với nhà họ Dương kinh doanh đa lĩnh vực, nhà họ Hứa chỉ tập trung vào mảng kim loại-đá quý, không ai không biết tới.

"Bác muốn nhận nuôi cháu?" Anh đoán ý hỏi

"Chúng ta xem như có duyên. Bác muốn có một đứa con để trò chuyện tâm sự. Đứa con trai bất hiếu kia của bác chỉ mãi lo công việc, chẳng bận tâm ông già này."

"Nhưng...cháu không đơn giản như bác nghĩ."

"Bác biết...công sức cháu bỏ vào Dương Thị không ít. Muốn lấy lại không?"

"Bây giờ không cần nữa, cháu chỉ muốn trốn một người."

"Trốn? Đến Hứa Thị trốn không?" Lão thật lòng hỏi

"Đến." Anh hít một hơi, dũng cảm nói

Muốn trốn cậu thật kỹ, nhà họ Hứa này là chỗ tốt nhất.

"Bác tin cháu là một người lương thiện."

Lão nhận nuôi anh chỉ trong một buổi chiều, các thủ tục đổi họ cho anh của hoàn thành. Anh bây giờ anh là Hứa Tinh Hàm, không phải Dương Tinh Hàm nữa.

Hứa Chí Quản lão ấy đối tốt với anh, anh nhất quyết không phụ lão.

"Ba về nghỉ đi." Anh rụt rè nói

Lão quay lại nhìn anh, ánh mắt ấm áp.

"Con thích ứng rất nhanh."

Cuộc sống của anh xem như có rất nhiều ông bố. Từ họ Lưu sang họ Dương rồi sang Hứa, nhưng anh chỉ cảm nhận được tình thương từ ông bố họ Hứa này.

***

Đến lúc này, Doãn Thần mới biết được tin dữ. Bảo bối bé cưng của cậu chạy thoát, cậu gấp rút đi điều tra camera mới phát hiện anh đã chạy về nước.

"Chết tiệt...dám chạy~"

Cậu như phát điên lên, đám vệ sĩ sợ rét người. Cậu để Mạc Tinh Vũ xử lý chuyện ở New Zealand, một thân chạy về nước tìm anh. Cậu đem người hùng hổ đến lục tung nhà mới của nhà họ Dương.

Dương Âu Thần sợ run người khi nhìn dáng vẻ điên cuồng của cậu. Đám người của cậu lục lọi khắp nơi trong nhà, riêng lão già họ Dương bị cậu túm lấy cổ áo.

"Anh ấy đâu? Đem giấu anh ấy ở đâu rồi?" Cậu hét lớn muốn thủng lỗ tai của lão

"Không phải, nó ở chỗ của mày sao?" Lão cương quyết bảo

"Chết tiệt..."

Cậu hất lão già văng ra ra sàn nhà, xoay lưng bỏ đi.

"Bảo bối à, anh chạy đi đâu mất rồi?" Cậu trở nên điên loạn bất thường

Cậu đến chỗ của mẹ cậu cũng không tìm thấy anh.

"Rốt cuộc là anh đi đâu rồi?"

Cậu điều người của mình, toàn lực đi tìm bảo bối của cậu. Thế nhưng, anh đã đổi họ thì làm sao cậu tìm ra. Cậu mệt mỏi trở về bệnh viện, lấy việc chữa trị cho bệnh nhân để khuây khỏa.

Cậu đâu có ngờ, anh và cậu đang ở rất gần nhau. Cậu lướt qua phòng bệnh của anh, một sự vô tình khiến cậu bỏ qua cơ hội tìm thấy anh. Anh ở trong phòng đã bắt gặp nhân dáng của cậu, cười khẩy.

"Anh ở ngay đây mà, em không thấy sao?"

Không lâu nữa, anh sẽ gia nhập vào Hứa Thị. Đến lúc ấy, cậu sẽ không có cách nào chiếm đoạt anh.

"Ting Ting..."

Anh gửi tiền qua tài khoản của cậu, tiền nợ cộng với tiền vé máy bay đều trả đủ.

"Trả hết cho em...không còn nợ gì nữa."

Anh đưa ra quyết định cự tuyệt tình cảm ngốc nghếch của anh, bị cậu dày vò đủ rồi.

_To be continued_