Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 52: Em đang đè anh...

"Thấy đau ở đâu?"

Anh xoay mặt lại cố ý tránh ánh mắt cậu, kéo chăn che đi cơ thể cường tráng quá mức cho phép kia.

"Đau ở tay?"

Anh không nghi ngờ gì, ôn nhu đem tay cậu ra khỏi chăn để xoa bóp. Nhìn anh cẩn thận xoa bóp cho cậu, cậu có vài ý nghĩ nham hiểm.

"Anh thật dễ dụ quá đi~" Nội tâm của cậu

"Đã dễ chịu hơn chưa?"

Anh ngước mặt lên thì thấy nụ cười khó tắt của cậu.

"Rất dễ chịu...Xoa thêm một lát nữa."

Cậu thật sự xem anh là nhân viên xoa bóp, thoải mái tận hưởng.

"Không xoa nữa...Anh đau tay rồi." Anh nhăn mặt

"Vậy sao? Là tay nào?"

Cậu kéo lấy bàn tay anh xoa xoa, tiện thể nắm lấy vài phát. Anh ngay lập tức nhận ra ý đồ kì lạ của cậu, rút tay lại.

"Anh...lấy giúp em bộ y phục."

Anh không còn cách nào khác, bắt buộc phải nghe theo cậu. Anh không muốn để cậu đem cái thân không một mảnh vải đi diễu hành trước mặt anh.

"Mặc vào đi..." Anh ném y phục đến chỗ cậu

Sau khi cậu mặc chiếc áo thun cổ tròn, anh bấm nút chạy ra ngoài. Cậu tưởng anh nhân cơ hội bỏ trốn, quần còn chưa kéo khóa đã vội đuổi theo.

"Aaa..."

Đang đứng trước cửa, cậu chạy ra thì hai chiếc xe tông nhau. Cả hai ngã ra sàn.

"Muốn, muốn, muốn...làm gì?" Anh lắp bắp nói

Cậu không trả lời chỉ nở ra một cười gian tà.

"Em đang đè anh..." Anh không nghĩ gì, ngây thơ nhắc nhở

Câu nói đó thông qua màng nhĩ của cậu thì ra một tầng ý nghĩ khác.

"Vậy làm sao đây? Em rất thích đè anh."

Anh đã thật sự nắm bắt được ý nghĩa sâu thẳm trong câu nói đó, tính cách có một tí ti biếи ŧɦái của cậu vẫn như vậy. Trong lòng anh thoáng bực bội, đầu óc của cậu chỉ có vậy.

"Tránh ra..."

Anh tỉnh táo đẩy cậu ra, chỉnh sửa quần áo. Cậu vẫn dùng ánh mắt đam mê nhan sắc của anh, anh liếc nhìn cậu.

"Biếи ŧɦái..." Anh tát vào mặt cậu một cái

Cái tên sắc lan này đáng bị đánh.

"Kéo khóa quần lên hẳn hoi đi..." Anh ngượng ngượng bảo

Cậu cười ngốc, anh đánh cậu mà cũng vui như vậy. Cậu dính lấy anh như keo, đi lẽo lẽo.

"Tinh Hàm, con vẫn còn ở đây sao?" Mẹ Doãn ở phòng khách ngạc nhiên hỏi

"Hôm qua...con hơi mệt nên ngủ lại." Anh bịa ra một lý do

Mẹ Doãn không hỏi nhiều nữa, đích thân hâm thức ăn cho anh. Cậu cứ cố đứng cạnh anh hết mức có thể, lâu lâu có lén lút nhìn chiếc eo thon kia.

"Hôm qua Doãn Thần nó...con đã nhìn thấy chưa?"

Đêm qua trăng rất tròn, thiên thời địa lợi đủ điều kiện để cậu hóa sói, mẹ Doãn chắc chắn đoán ra được.

"Vâng...sói đã thấy." Anh định dùng bữa thì bị ngắt ngang

"Mẹ mong con giữ bí mật giúp nó."

"Vâng..."

"Được rồi, hai đứa tiếp tục ăn. Mẹ đi nghỉ ngơi một lát."

Đến giờ này phải gọi là ăn trưa luôn rồi.

"Anh ăn nhiều một chút..." Cậu hồ hởi

Anh liếc xéo cậu, tại cậu mà anh chẳng thể nuốt trôi nữa. Ai cần biết bí mật của cậu, bây giờ phải nhận thêm đại trọng trách này.

"Ăn xong rồi...Anh về đây."

Cậu bắt lấy cổ tay anh.

"Ca...em không khoẻ?"

Ca? Anh hơi chột dạ.

"Chuyện gì?" Anh vội hất tay cậu ra

"Phát sốt rồi..."

Anh nghi ngờ nói dối nên đưa tay lên trán cậu kiểm tra. Thật vậy, trán cậu hơi ấm nóng.

"Hôm qua đã đắp chăn kĩ cho em. Thế mà vẫn bị sốt sao?" Anh buộc miệng nói

Anh đang đứng thì bỗng cái eo đẹp đẽ bị ghì chặt. Cậu ngồi trên ghế cố chấp ôm eo anh.

"Anh phải chịu trách nhiệm đi." Cậu làm như bản thân rất đáng thương

"Em lớn rồi, đừng có mè nheo. Tự chăm sóc cho bản thân." Anh cố đẩy cậu ra nhưng bất thành

"Không cho anh đi..."

Cậu vừa dứt lời thì nằm lăn ra đất.

"Này, anh không có đùa đâu. Tự dưng lại bất tỉnh."

Lúc đầu, anh tưởng cậu đang giả vờ nhưng nhiệt độ của cơ thể cậu đã nóng như lửa đốt. Bằng mọi cách khiến cậu tỉnh dậy vẫn không thành.

"Tiểu Thần đừng làm anh sợ." Mắt anh nhanh chóng ươn ướt nước

Anh khó khăn cõng cậu trên lưng đem lên phòng. Anh chạm vào da cậu như muốn bỏng, người cậu đã nóng như lò lửa.

Anh không dám đưa cậu đến bệnh viện, nếu chẳng may cậu biến thành sói thì đại họa sẽ ập đến. Anh dùng khăn bông thấm nước ấm lau người cho cậu, quần quật như vậy thì cậu mới có dấu hiệu hạ sốt. Anh định qua bảo với mẹ Doãn một tiếng, nhưng mẹ đang ngủ trưa. Anh nghĩ bản thân nên tự giải quyết.

Anh luôn ngồi túc trực bên giường của cậu, chăm chỉ đo nhiệt độ cho cậu rồi mệt mỏi thϊếp đi. Cậu thức dậy nhìn thấy anh gục cạnh bên mình, mãn nguyện cười.

"Tỉnh rồi sao?" Cậu tỉnh dậy nên anh cũng bị đánh thức

Vẻ mặt anh lo lắng hấp tấp áp tay lên trán cậu kiểm tra. Hành động này khiến cậu quên luôn cậu đang đau đầu như thế nào. Cậu một mạch bắt cổ tay anh, kéo anh ôm vào lòng.

"Cuối cùng anh cũng chịu trách nhiệm với em..."

"Thả anh ra..." Anh không yên vùng vẫy trong ngực cậu

Cậu cố siết chặt bảo bối náo loạn của mình.

"Anh ở yên một lát. Xin anh đấy."

Anh không trả lời có nghĩa là đồng ý, cậu để đầu anh gối trên tay bản thân. Chỉ một lúc sau, anh đã chủ động nằm yên ắng để cậu vuốt ve lưng.

"Anh sẽ giữ bí mật giúp em...Không cần phải lo." Anh nhỏ giọng khẳng định

"Rất ngoan~" Cậu khen thưởng anh

Anh mặc kệ cậu xem anh là trẻ con, chẳng phản kháng lại. Có thể việc cậu ngất xỉu khiến anh thấy tội lỗi, hành động cũng trở nên ôn nhu hơn.

"Đã đói chưa? Anh đi hâm cháo lại." Anh ngẩn mặt lên nhìn cậu

Cậu nhìn anh với khoảng cách gần như vậy, không khỏi tim đập chân run.

"Nếu còn mệt, chỉ cần lắc đầu và gật đầu ra hiệu là được rồi." Anh xoa xoa đầu cậu an ủi

Anh vừa nhích ra khỏi cậu tầm 1mm thì đã bị kéo lại.

"Đừng đi có được không?" Cậu dùng lực giữ anh

Bản thân bị ôm chặt không cảm thấy khó chịu, ngược lại anh cảm thấy ấm áp lạ thường. Anh không có ý định cự tuyệt để cậu ôm lấy.

"Anh chỉ đi lấy bát cháo, trở lại ngay."

Anh càng chiều cậu, cậu càng muốn làm bừa. Tay sẵn sàng luồn qua áo, sờ soạn cái eo cậu yêu nhất.

"Em không muốn anh rời khỏi em. Anh đã làm vậy rất nhiều lần rồi." Cậu dùng giọng chất chứa nhiều tâm trạng

"Anh rời đi là tại em..."

Anh thoáng gạt tay cậu ra, cư nhiên tránh khỏi cái ôm của cậu. Cậu hoảng kéo anh vào lòng.

"Nếu em không như lúc trước, anh có thể nghĩ lại không?" Cậu đưa ra điều kiện với anh

"Anh không biết..."

Anh bỏ đi, một lúc sau đem đến một bát cháo. Tạm thời anh chưa hoàn toàn chấp nhận cậu, vẫn còn vài kí ức không vui khiến anh băn khoăn. Tuy vậy, nếu cậu bị bệnh thì chăm sóc cậu một chút cũng không thua thiệt gì. Hơn nữa, lúc trước cậu còn là em trai anh.

Anh đặt bát cháo xuống, dìu cậu ngồi dựa vào cạnh giường.

"Đừng bướng nữa, mau ăn đi." Anh thúc cậu

Cậu vẫn im lìm không trả lời. Anh thở dài, dường như đang dỗ một trẻ nhỏ.

"Anh đút cho em. Mở miệng ra... _Anh đã hạ mình lắm rồi

Cậu tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ, anh nheo mày.

"Chụt..." Anh hôn lên má cậu

Cậu không ngờ tới bước đi này của anh, sững sờ sung sướиɠ.

"Không phải em thích thế này sao? Còn không mau ăn, cháo sẽ nguội mất."

"Vâng..."

Tên sắc lan bỗng dưng ngoan ngoãn nghe lời đến lạ, anh đưa cháo vào miệng là nhanh chóng nuốt xuống. Anh cẩn thận kiểm tra nhiệt độ cơ thể cậu một lần nữa.

"Khỏe rồi...ăn cũng xong rồi. Anh về đây."

"Ca, ở lại một chút có được không?" Cậu níu vạt áo anh

"Để làm gì?" Anh tự nhiên hỏi

_To be contined_