Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 36: Cậu chủ đưa anh đi tắm

"Không được, mau cởi ra..." Cậu thô lỗ kéo áo anh

Cậu nhìn bộ y phục này, chẳng vừa mắt tí nào. Bảo bối của cậu sao có thể mặt y phục của nam nhân khác? Anh hoảng sợ vì cậu công khai mạnh bạo với anh trước nhiều người.

"Dừng lại..."_Mắt anh rưng rưng lệ, anh muốn phản kháng nhưng không được

Cái áo thun nâu sẫm nhăn nhúm nằm gọn dưới sàn. Đến giờ, cậu mới phát hiện bản thân đã quá đáng đến cỡ nào.

"Biến đi hết..."_Cậu quát mắng đám người làm hóng chuyện

Người cậu sững sờ khi bảo bối đã bi thương hết mực. Lúc nãy bọn người kia bắt nạt anh, cậu còn hơn họ mà ức hϊếp anh một cách thô lỗ.

"Thật là..em xin lỗi."

Câu nói này không giúp tình hình khá lên, cậu bước tới anh liền sợ hãi né tránh.

"Em xin lỗi..."

Cậu khó khăn dùng lời dụ dỗ để anh đứng yên, vòng tay qua ôm lấy eo anh.

"Em không cố ý...em đưa anh đi mua y phục ha~"

Cậu cố ý dịu dàng nhưng anh cho đó là sự giả tạo, cậu lúc nóng lúc lạnh lúc thật lúc giả khiến anh không đoán ra được. Cậu đem chiếc áo khoác thể thao đưa cho anh, che chắn cẩn thận.

"Đi thôi..."

"Cậu chủ không ăn sáng sao?" Anh lương thiện hỏi

"Không cần, lo cho bảo bối nhà em trước."

Nụ cười tít cả mắt của cậu anh nhìn không ít lần, cảm giác chìm đắm vào đó không còn nữa.

***

Họ đến một trung tâm thương mại rất lớn, nói đúng là trực thuộc Dương Thị.

Cậu kéo cổ tay anh vào trung tâm, mọi ánh nhìn đều tập trung vào họ. Thế nhưng cậu nào để ý, cậu chỉ lo quan tâm chăm viên trân châu quý giá nhà cậu.

"Em nắm cổ tay anh đỏ luôn rồi. Sao không kêu đau?"

"Không thấy đau."

"Xin lỗi..."

Sau hai ngày, cậu đem anh về "nuôi" thì anh đã trở nên nhát cấy như này. Mọi xúc cảm đều do cậu định đoạt, phụ thuộc hoàn toàn vào cậu. Chính vì điều này mà cậu càng thích anh mê mệt.

"Đi theo em, đừng để bị lạc."

Câu nói của cậu có ý nghĩa ghê, cậu nắm khư khư tay anh thì lạc bằng đường nào không biết?

"Mấy người quan sát kỹ xung quanh? Trọng yếu là bảo vệ anh ấy." Cậu nói với dàn vệ sĩ cao to

Anh ngơ ngơ ngác ngác bị cậu lôi đi. Làn da anh trắng bắt ánh đèn, khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng lại chuẩn đẹp. Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng anh là "kiều nam" được cậu bao nuôi.

"Bảo bối anh thấy cái này thế nào?"

Trước đây hàng xa xỉ ở mấy cửa hàng thế này anh đều dùng qua, chỉ là lần đầu tiên có người chú tâm vào việc lựa chọn y phục cho anh.

"Cũng ổn."

Cậu bắt anh thử đi thử lại, ngắm tới ngắm lui thì cũng được kha khá y phục để mặc đến hết năm sau.

"Em không đến bệnh viện sao?" Anh hỏi han

"Xin nghỉ phép cả buổi sáng rồi."

"Ờ..."

"Có lẽ vì muốn nghỉ ngơi, không thể là vì mình được." Nội tâm không cho phép anh ảo tưởng

Anh được đưa trở về nhà với bộ y phục mới hoàn toàn. Anh vẫn chưa thích nghi với sự chiều chuộng của cậu, còn rất ngờ vực.

"Anh đói chưa?"

"Không đói." Anh dè chừng nhưng cái bụng phản chủ lên tiếng

Thế là cậu nhất quyết kéo đến bàn, ấn xuống ghế. Anh ăn uống cẩn trọng vẫn luôn để ý biểu tình của cậu. Ánh mắt vừa đa tình, vừa có mị lực luôn lâm le nhìn ngó của cơ thể anh.

"Vừa miệng không?"

"Hơi nhạt..." Anh rụt rè bảo

"Quản gia Vương, ông bảo đầu bếp điều chỉnh công thức nêm nếm. Bảo bối của tôi bảo nhạt."

Bảo bối? Cả đám người hầu gần đó xôn xao bàn tán, tại sao có thể nhanh như vậy? Ngài Doãn của bọn họ bao nuôi con nợ sao? Điều này kì lạ quá nhỉ?

Cậu tuyên bố công khai như vậy, anh không tài nào bình tĩnh được. Anh ngại đến đỏ ửng mặt, trái tim một lần nữa bị làm cho rung rinh.

Tạm thời, cậu sẽ đổi phương thức đối xử với anh. Mục đích đưa anh về biệt phủ cũng chỉ để bảo vệ anh nên không cần phải dày vò anh nữa. Cậu bắt anh lấy thân gắn nợ cũng vì muốn giữ anh bên cạnh. Anh ngoan ngoãn dạ vâng, dại gì cậu không yêu thương anh chứ?

"Anh đến đây..."_Cậu vỗ vỗ vào đùi mình ra hiệu

"Anh nặng..."

"Bảo bối của em là săn chắc, nhưng ở đây và ở đây là rất mềm." Tay cậu trượt từ ngực xuống mông anh sờ soạng

Cậu kéo anh vào trong lòng, tha thiết nâng niu. Cơ thể anh run rẩy khi bị tay cậu quấy rối. Cậu hít hà hương thơm ở cổ anh, ân ân ái ái trước mặt nhiều người.

"Từ nay, sau tôi, bảo bối là lớn nhất. Nghe rõ chưa?" Cậu hét to, trừng mắt đối với đám người làm

Cậu hung hăng dạy dỗ đám người làm kia, đồng thời dụ dỗ ngọt ngào bảo bối của bản thân.

"Anh nghe thấy không? Anh là lớn nhất đấy." Cậu thì thà thì thào với anh

Bảo bối nhà cậu hiền quá, cậu phải ra mặt chủ trì công đạo mới được.

Sau câu nói ngọt ngào kia là một màn khóa môi ướŧ áŧ đẫm mùi tình yêu.

"Ưm~" Anh thở nhẹ

Cậu chỉ mới đùa giỡn với lưỡi anh một tí thì anh đã kêu những tiếng êm tai rồi. Cậu cưỡng ép anh dán sát vào người cậu, thở cũng khó khăn. Anh vô lực để cậu quấy rối, cơ thể nhạy cảm bị sờ vô sô lần.

Cậu dứt môi ra, đầu lưỡi vẫn giữ lại một chút vị ngọt của bảo bối. Anh đáng thương đẩy cậu vô dụng.

"Ở đây nhiều người...đừng giỡn nữa" Anh nài nỉ

Trong khi đó, tay cậu từ lâu luồn vào áo anh mà thích thú xoa nắn. Anh gục hõm vai cậu, mặc sức rêи ɾỉ ở đó.

"Đưa anh lên phòng đi, đừng ở chỗ này nữa..." Anh khổ sở cầu xin, làm thêm vài vẻ mặt nũng nịu thì mới được bế lên phòng

"Bám vào người em, em không muốn bế anh nữa." Cậu gian tà bảo

Cậu thật sự buông tay, bắt anh bám vào người cậu như có keo dính. Anh thật sự bị bỏ hết tôn nghiêm đi, dùng sức bám lấy cậu nếu không sẽ ngã thảm.

"Không cho anh nằm trên giường." Cậu thả anh xuống ghế sô-pha

Anh không thể giấu nỗi biểu cảm, làm khuôn mặt kiểu tại sao lại không được. Anh lén lút nhìn chiếc giường to đùng bên cạnh.

Cậu đứng ngay trước mặt anh, sao có thể bỏ qua những biểu cảm ấy.

"Anh có ý kiến gì sao?"

"Không có..."_Anh rũ mi xuống

"Không có thì tiếp tục..."

Anh bị cậu đẩy ngã ra. Cậu hùng hổ chiếm thế thượng phong nằm hẳn lên người anh, tay thì mò mẫm lung tung. Cậu hành hung cánh môi anh đến rã rời, tay anh cũng đã đặt hờ lên vai cậu tỏ ý thiện cảm.

"Ưm~" Anh than thở

"Anh kêu to lên một chút, em muốn nghe..."

Cậu giản hoạt vén áo anh lên, hai hạt đậu bé xinh bị giày vò thảm thương. Tiếng bé tiếng to cứ rơi vào tai cậu không thôi, cậu bị làm cho phấn kích.

"Hư...bảo bối, mau gọi cậu chủ đi."

"Không gọi..." Anh dùng tay che khuôn mặt xấu hổ lại

Cậu tủi thân, hụt hẫng khinh khủng.

"Gọi đi mà..."

Cậu khó chịu kéo tay anh ra, nhìn thấy khuôn mặt đỏ như trái ớt của anh mà bức bối. Cậu lập tức trả thù bằng cách chiếm đoạt môi lưỡi của anh, sống chết quấn quít lấy.

"Hưʍ...ưʍ..." Âm thanh đó lại vọng vào tai cậu

Cậu dứt môi anh ra, thẳng thừng lật người anh lại mà vỗ vào mông anh.

"Aaa..." Anh xoay đầu nhìn cậu uất ức

"Đừng đánh anh~" Lưỡi anh hờ hững trong khoang miệng như một lời kêu gọi hấp dẫn

Cậu bất giác không kiềm được với hình ảnh trước mắt, chính thức đem anh đè dưới thân. Thân dáng run rẩy dưới người cậu, âm thanh êm dịu vang khắp phòng. Cậu hành hạ anh đến khi đủ 2+3=5 lần mới buông tha.

"Đem anh đi tắm..."

"Anh sai em?"

Cơ thể anh không còn chút sức nào, mà đống dịch trắng đầy ắp bên dưới của anh thì phải làm sao.

"Cậu chủ đưa anh đi tắm có được không?" Anh còn đưa hai tay lên, tỏ ý muốn được bế đi

Dây thần kinh sung sướиɠ của cậu giật bưng bưng, vui vẻ đem bảo bối đến phòng tắm. Nhờ cơ hội này, cậu có dịp thưởng thức tác phẩm cậu làm ra, dấu hôn và còn dấu tay ở cánh mông

Thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ!

_To be continued_