Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 35: Mượn tạm của người khác

Da thịt mát lạnh áp vào thân thể mẫn cảm của anh, anh nhìn đến khuôn mặt đẹp như điêu khắc của cậu làm anh mới sáng ra đã xao xuyến.

Anh chỉ vừa nhích gần thì cậu đã mở mắt mà nhìn xồng xộc vào mặt anh.

"Nhìn trộm" Cậu nghiêm tắc khẳng định, tay đang trêu ghẹo sóng lưng mềm mượt của anh

"Không có" Anh bản năng co người lại

Cậu ngắt lấy sóng mũi thẳng tắp của anh, rất đỗi dịu dàng. Khoảng cách giữa hai người là không có khoảng cách, nằm sát rạt nhau hà.

"Ngủ có ngon không?"

Tim anh lạc một nhịp, thất thần nhìn cậu. Sao anh cứ cảm thấy ánh mắt cậu thật là đang quan tâm anh, nhưng sợ bản thân đang mơ nên im lìm.

"Tại sao không trả lời?" Cậu nghiêng đầu tỏ ý giận dỗi

"Ngủ rất ngon..."

Anh lúng túng cúi đầu, dùng ngón tay chọt chọt vào ngực cậu như làm nũng. Cậu hài lòng, cái biểu cảm này của anh cậu rất thích...

Sau khi tận hưởng cảm giác cùng anh nằm chung một chiếc giường. Cậu nhận thức rõ cuộc đời làm mục sư trước đây của cậu quá nhàm chán, có người yêu nhưng không "lên giường". Cậu xác định đời này dính chặt vào anh, chuyện trước đây xem như tớ giấy nháp xé đi. Huống hồ, cậu đang giả vờ hung dữ với anh.

Anh cứ nằm nhúc nhích rục rịch trong lòng cậu, da thịt ma sát khiến người cậu nóng bức. Cậu đem cả người lẫn chăn ôm đến phòng của cậu, khóa cửa lại.

"Cậu chủ đưa anh đến đây làm gì?" Ngữ điệu sao mà mê hoặc

Đây là lần đầu tiên, anh được đến gian phòng ngủ chính. Không gian rộng rãi hơn căn phòng chật hẹp kia.

"Cậu chủ?" Mắt cậu đỏ ngầu

Cách xưng hô là do cậu bắt anh ấy nói, vậy mà không ngừng phản ứng với kiểu gọi này. Cậu đem anh ném vào phòng tắm, còn bản thân bên ngoài nóng rần rần lên.

"Phải bình tĩnh... không phải hấp tấp. Anh ấy dù sao cũng là của mình..." Cậu đứng lẩm nhẩm mấy lời thần chú

Cậu ở ngoài trấn an bản thân, anh đã hoàn tất việc đánh răng rửa mặt. Anh tưởng cậu lại tức giận chuyện gì, mặt đỏ ngầu của cậu khiến anh sợ hãi.

"Hay là em ấy nghĩ mình hư hỏng, thân thể không mảnh vải nằm cạnh. Không phải...mình đâu có tự cởi y phục." Nội tâm của anh

Anh mang tâm trạng sợ sệt, cúi mặt bước ra. Cái chăn che kín mít thân thể anh chỉ có khuôn mặt lộ ra ngoài.

"Mặc cái này vào đi."

Cậu không muốn để lộ cảm xúc nên bày lưng ra cho anh xem. Anh càng run sợ hơn nữa vì kí ức tàn ác của cậu vào buổi sáng hôm trước.

"Đã thay xong chưa?" Cậu lấp bấp hỏi

"Đã xong."

Lần này, cậu không đưa cho anh bộ y phục của người làm nữa mà là quần âu và áo sơ mi của cậu, nhấn mạnh là của cậu. Cậu liếc mắt nhìn anh một cái thì lộ ra ý cười giấu giếm.

"Đẹp lắm..."

Anh cúi đầu cư nhiên không biết cậu lén lút cười trêu anh.

"Sao anh cảm thấy không vừa?" Anh e ấp hỏi

"Em mặc kệ."

Anh lẳng lặng im bặt vì thái độ muốn làm gì thì làm của cậu, không làm anh thấy lạ lẫm. Cậu tuyệt đối ưng ý với cây y phục này. Do anh cao hơn cậu tầm 6cm nên quần và áo có hơn dài một tí, nhưng trọng điểm là mông và ngực đều không vừa.

"Anh thấy ngực và mông của anh đều bị bó sát." Anh vừa khổ sở vừa xấu hổ bảo

"Anh chịu khó một tí không được sao?" Cậu có xu hướng làm càn, anh nhẫn nhịn thì càng lấn tới

Quả mông đào tròn trịa còn có cơ ngực to to mềm mềm, cậu ngắm nhìn thích mắt. Cậu tiến gần lại anh, anh sợ hãi lùi bước né tránh.

"Anh chuẩn bị bữa sáng cho em." Anh bỏ chạy mất dép

Cậu tặc lưỡi đắc ý, so với việc đày đọ anh thì cậu thích trêu ghẹo và chiều chuộng anh hơn. Sau đó, cậu thay bộ âu phục thiết kế riêng rồi nhanh chóng xuống nhà.

Bọn người làm nhìn thấy anh liền liếc xéo, anh thức dậy trễ mà còn mặc y phục của ngài Doãn. Bọn họ nhiều người như vậy, giặt giũ phơi đồ suốt ngày không lẽ không nhận ra.

"Có cần tôi giúp gì không?" Anh lễ độ hỏi bọn người làm

"Anh đi pha cà phê đi." Chỉ có một người lên tiếng nhắc nhở

"Ờ, tôi đi làm ngay."

Bọn họ biết trước đây anh là cậu ba nhà Dương Thị. Nhưng mà thời thế thay đổi, vị trí của anh trượt xuống ngang họ rồi. Họ cần lắm gì phải tôn trọng lễ độ với anh, làm việc vất vả đổ áp lực lên anh cho nhẹ bớt đi.

Thức ăn bày hết ra bàn, anh định đem cốc cà phê ra bàn thì bị ai đó lén lút đẩy ngã anh. Cà phê đổ hết người anh, tách thủy tinh vỡ ra cứa vào chân anh.

"Tôi xin lỗi..."_Anh cuống cuồng nhặt mảnh vỡ thủy tinh lên

Các người làm khác giương ánh mắt chê trách anh, không ai phụ giúp gì mà chỉ trân mắt ra nhìn. Như thường lệ, cậu xuống nhà ăn sáng thì bắt gặp bảo bối bị bắt nạt.

Cậu chầm chậm tiến tới để xem biểu hiện của anh như thế nào.

"Chỉ cần nhờ vả em, em nhất định giúp anh." Nội tâm cậu mong đợi anh mách lẻo với cậu

Tuy nhiên, anh nào có ý định nói với cậu. Anh đinh đinh là cậu ghét anh như vậy, nói cậu sẽ không tin mà còn quở trách anh thì sao? Anh cứ vậy giấu nhẹm sự tủi thân ấy đi, dọn dẹp rồi pha cho cậu cốc cà phê khác.

"Bẩn quá, đi thay y phục đi." Cậu định nói nhẹ nhàng như mà cái miệng khẩu miệng thành quen làm anh cười ngượng

"Anh đi ngay."

Cậu cắn môi hối hận, chưa kịp giải thích anh đã bỏ chạy mất hút.

"Quản gia Vương...quản gia Vương." Cậu gọi to

"Tôi đây ạ."

"Mang y phục đến cho anh ấy."

"Nhưng mà size quần áo của cậu Dương khó kiếm, chỉ có một bộ duy nhất. Nhưng mà...ngài Doãn xé nát rồi." Quản gia thì thầm

"Cái gì?"

Cậu bỏ luôn bữa ăn sáng, đi thẳng lên phòng lấy cho anh bộ y phục của bản thân.

"Kêu bảo bối đi thay y phục mà lại không có y phục để thay. Không phải mình ép chết anh ấy sao?" Cậu hối lỗi xen lẫn đắc ý

Anh dùng phòng tắm của người giúp việc, với cả anh cũng có y phục để thay rồi.

"Cảm ơn cậu, Tử Mạn." Anh ngại ngại

"Không sao, em làm vườn hay bẩn quần áo nên chuẩn bị trước ấy mà."

Anh đang mặc y phục của Tiêu Tử Mạn, vẫn có vài chỗ không vừa nhưng tương đối dễ chịu hơn đồ của cậu. Anh định đến chỗ cậu, cậu đã trước mặt anh.

"Y phục ở đâu ra?"

"Mượn tạm của người khác."

"Không được, mau cởi ra..." Cậu thô lỗ kéo áo anh

Cậu nhìn bộ y phục này, chẳng vừa mắt tí nào. Bảo bối của cậu sao có thể mặt y phục của nam nhân khác? Anh hoảng sợ vì cậu công khai mạnh bạo với anh trước nhiều người.

_To be continued_