Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 34: Cậu chủ thương anh

Tuy là dưới danh nghĩa là người giúp việc ở đây nhưng anh không cần làm gì cả. Anh chỉ cần tranh việc với người khác, quản gia Vương liền can ngăn. Thế nên vô tình tạo ra sự ghen tỵ ngầm giữa người hầu ở đây.

Người hầu ở đây tầm 20 người đều phải ở phòng tập thể, anh được ở phòng riêng đã đặc quyền của cậu cho anh. Thêm vào đó, quản gia Vương cũng thiên vị anh hơn nhiều.

Từ khi cậu rời đi, anh đi lanh quanh nhà cho thân thuộc với không khí nơi đây. Cùng với đó, anh quen với một nam nhân tên Tiêu Tử Mạn.

"Em năm nay 26 tuổi, làm vườn với vài việc cỏn con khác."

"Anh là Tinh Hàm."

Về dáng vóc, Tiêu Tử Mạn này rắn rỏi cao cũng tương đương anh. Trò chuyện thì cảm thấy chân thật và thật thà, anh cũng không khiêu ca khó gần mà làm quen với y. Các cô nữ khác càng coi anh là cái gai trong mắt, ngày đầu tiên đã quyến rũ trai đẹp của mấy ả.

***

Đến giờ trưa, anh được đám vệ sĩ đưa đến bệnh viện YY. Anh phải đứng đợi một lát vì cậu đang bận tí việc. Anh thấy cậu rõ ràng cười cười nói nói với bệnh nhân, cũng trò chuyện với đồng nghiệp. Thế mà đối với anh lại độc tài và băng lãnh.

Cậu nhìn thấy anh thì khuôn mặt tháo xuống hết biểu cảm, mở cửa phòng làm việc.

"Vào trong đi."

Cậu để hai tên vệ sĩ ở bên ngoài, phòng trường hợp anh tháo chạy. Anh bày các món ăn ra mặt bàn, đưa đũa cho cậu.

"Sáng đến giờ, anh đã làm gì rồi?"

"Anh có...phơi quần áo, lau phòng ngủ của em rồi nấu bữa cơm trưa cho em."

"Thảo nào cơm lại vừa ăn như vậy." Nội tâm của cậu

Anh thấy cậu vẫn lặng thinh không nói, buồn rầu thấy rõ.

"Thức ăn không tệ..."_Cậu khen thưởng anh

Anh vui ra mặt, bất giác hỏi.

"Vậy cho anh về nhà một chuyến, muốn lấy máy ảnh."

"Có vẻ công việc anh nhàn hạ lắm phải không?" Cậu liền tức giận, ném đôi đũa xuống đất

Anh co rúm người lại, sợ sệt vì cậu đem anh ném ra khỏi phòng. Cậu tức giận vì nghĩ anh có kế hoạch bỏ chạy, định thoát khỏi cậu. Mắt anh rươm rướm vì hình ảnh cậu dữ tợn lúc nãy.

Anh không bỏ đi, mà cố chấp mở cửa tiến đến chỗ cậu. Lần đầu tiên sau khi cậu đem anh về, anh chủ động ôm lấy cậu. Cuối cùng, cậu cũng đem anh vứt ra ngoài.

"Bảo bối, anh đừng thoát khỏi tầm mắt của em. Nếu không anh phải đau khổ đến chết..."_Nội tâm của cậu

Khi anh trở về căn biệt phủ, cậu đã lệnh quản gia Vương tạo ra một chuỗi công việc nhà cho anh làm quần quật đến chiều tối.

"Em tức giận đến vậy sao?" Anh bực bội đối với sự giận dỗi vô cớ của cậu

Khi tan làm trở về, điều đầu tiên cậu làm là hỏi về anh.

"Anh ấy đâu rồi?"

"Cậu Dương đang ở trong phòng. Có cần tôi gọi cậu ấy không?" Quản gia Vương đáp lời

"Không cần."

Cậu thừa biết vì chuyện lúc trưa, bảo bối của cậu sẽ căm phẫn lắm cho mà xem. Nhưng cậu sẽ không xuống nước, tuyệt đối giữ vẻ lạnh lùng này đối với anh.

Cậu dùng bữa tối sơ sài rồi không chịu được mà đi tìm anh. Cậu thẳng thừng mở toang cửa phòng anh.

"Máy ảnh của anh."

Sau đó, cậu rời khỏi mà không thèm đóng cửa phòng lại.

"Em ấy mua cho mình máy ảnh mới sao?" Anh vừa được dỗ dành mà không hay biết

***

Ở thư phòng.

"Mọi chuyện thế nào rồi?"

"Bên đó vẫn không có động tĩnh nào cả." Mạc Tinh Vũ

"Được rồi, tiếp tục theo dõi cho tôi."

Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Tôi ngắt máy đây." Cậu nói với Mạc Tinh Vũ

"Vào đi..."

Cậu ngồi ngả lưng xuống ghế, xoa xoa thái dương.

"Trà hoa cúc...sẽ giúp em dễ ngủ."

Cậu nghe thấy giọng của anh liền mở mắt ra nhìn.

"Đem đến đây."

Anh không đặt xuống bàn mà để cốc trà gần miệng cậu.

"Mau uống đi"Ánh mắt anh trông đợi

"Đặt xuống bàn." Giọng cậu lạnh ngắt

Anh hụt hẫng đặt nó xuống, ngó ngó vẻ mặt của cậu. Anh nhẹ nhàng vòng ra sau lưng cậu, xoa bóp vai cậu.

"Không cần."

Cậu kéo anh ngồi vào lòng của mình, đến khi anh định hình lại thì đã bị hôn tới tấp. Biểu cảm của cậu lạnh nhạt nhưng hơi thở nóng ấm phả vào khoang miệng của anh, anh dễ chịu tiếp nhận.

Sau một hồi môi lưỡi dây dưa với nhau, cậu nhìn chằm chằm vào mặt anh.

"Có chuyện gì sao?" Anh rụt rè hỏi cậu

Cậu vẫn chẳng nói gì, bày ra cái khuôn mặt đầy tâm sự để anh tò mò. Anh nhướng người tỏ ý tiếp tục, cậu lại đẩy anh ra.

"Đủ rồi, trở về phòng của anh." Lời của cậu nhẹ như không

Anh mờ mịt trở về phòng, anh có cảm giác mình như một món đồ chơi bị lợi dụng xong rồi vứt đi.

"Không được dịu dàng với anh ấy, cái thằng ngốc này." Câu nhìn cốc trà cúc mà cười bất cần

Anh trở về phòng mà chẳng thể chìm vào giấc ngủ, anh lấy can đảm chạy đến chỗ của cậu. Anh đẩy cửa thư phòng bước vào, đèn vẫn sáng mà nam nhân đã rơi vào giấc ngủ.

Cậu nằm trên bộ ghế sô-pha đắt tiền màu nâu đỏ nên càng làm bật lên vẻ điển trai lạnh lùng của cậu. Anh mê man trong việc nhìn ngắm cậu.

"Bốn năm trước, anh thích em. Bây giờ, anh yêu em." Anh thừa biết cậu ngủ say nên mới tự tiện giải bày

Tay anh run rẩy đặt lên đầu cậu vuốt ve, anh đem chiếc chăn duy nhất của mình đắp lên người cậu rồi gục mặt xuống. Anh từ từ được hơi ấm của cậu truyền tới mà chìm vào giấc ngủ êm ả.

Cậu chợt tỉnh dậy vì sự ấm áp xuất hiện ngay bên cạnh, cười giễu cợt.

"Anh như thế này, làm sao em dám tàn nhẫn với anh?"

Ánh mắt cậu tia quanh vùng xương cằm của anh, vùng đó đo đỏ lên rất đáng thương.

"Là do em quá mạnh tay."

Cậu dịu ngọt xoa xoa cằm của anh. Cậu căn bản càng cực kỳ yêu thích anh mà lại để bản thân lạnh lùng với anh, tâm can cậu chẳng mấy vui vẻ gì.

"Sao anh lại ngồi dưới sàn chứ?"

Cậu đem anh bế trên tay, cảm giác bế bổng bảo bối lâu ngày chưa có làm cậu có phần tận hưởng.

Tình cảnh lại giống hôm qua, ban ngày đối xử lạnh nhạt còn ban đêm ôm ấp nhau như tình nhân. Cậu cho phép bản thân mình tham lam, nằm cạnh bảo bối hưởng hơi ấm.

Cậu còn tự tiện cởi y phục của anh ra, trực tiếp tiếp xúc da thịt khi ngủ. Anh dường như đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.

"Anh mau gọi cậu chủ đi." Cậu dứt khoát ra lệnh

Anh cứ ngỡ đang bị cậu giày vò ở trong mơ nên đau khổ gọi.

"Cậu chủ~"

Cậu cười gian tà, đem thân thể da thịt mềm mịn ép sát vào người.

"Cậu chủ thương anh."

_To be continued_