Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 33: Em nuôi anh

"Từ giờ, anh phải gọi tôi là "cậu chủ""

"Hả?"

Cậu dịu dàng vuốt ve sóng lưng của anh. Anh xoay người, thăm dò nhìn cậu.

"Mau gọi đi~"

Cậu vì ánh mắt long lanh to tròn của anh, khuôn mặt nhìn cậu ngây ngô khiến cậu không cầm lòng hôn xuống môi anh. Hơi thở cả hai gần nhau, từng nhịp thở đều bị đối phương nắm rõ. Cậu ngay lập tức đặt anh xuống bàn làm việc.

"Cậu chủ~"

Anh khe khẽ gọi, chân cũng kẹp vào hông cậu quyến rũ. Cậu cười thích thú đem lưỡi anh mυ'ŧ lấy, đầu lưỡi ngọt ngào chạm nhau tê rần cả người. Anh dứt cậu ra thì đôi môi đã ướŧ áŧ lạ thường.

"Anh phải ra ngoài rồi, ở đây lâu quá người ta sẽ nghi ngờ."

Anh phải ngăn cậu lại, nếu cứ tiếp tục như thế này thì chuyện lớn sẽ xảy ra mất.

"Thật sao?"

Cậu lưu luyến ôm lấy anh rồi cạ cạ mũi vào nhau, bế anh lên đặt anh xuống đất. Thủ tục chia ly với cậu có nhiều công đoạn quá, anh tốn không ít thời gian!!!

Cậu từ văn phòng trên cao, ngắm nhìn dáng vẻ anh làm việc.

"Anh ngoan là tốt rồi." Cậu an tâm

***

Anh nhân lúc cậu phải về bệnh viện có ca trực anh nhanh chóng đến đồn cảnh sát báo án. Vốn đoạn video vẫn chưa biết dùng thế nào, nay là lúc thích hợp. Lúc trước cậu đến nhà anh, anh tiện thể đã dàn dựng lên cảnh cậu cưỡиɠ ɧϊếp anh.

"Anh phải cướp lại Dương Thị của mình..."

Tâm trạng anh rối bời, trước hết về nhà chính của họ Dương. Điều may là, căn nhà họ ở chưa bị tịch thu.

"Anh ba về rồi?"

"Đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết tốt nhất." Anh gượng nói

"Ăn uống gì chưa?" Dương Hi Triết

"Anh hai, em chưa ăn."

"Cả nhà đợi em đấy."

Bàn ăn không mấy vui tươi lắm, thoáng chỉ tiếng của bát đũa.

"Em lên phòng nghỉ một lát."

***

Ở trụ sở giam giữ Dương Âu Thần.

"Cậu là?" Lão hỏi

"Mặc Tinh Vũ, ngài Doãn cử tôi đến bảo lãnh cho ông."

Lão vừa nghe xong thì cười lớn một cái. Ra vẻ vừa vừa thôi lão ạ!!!

"Không phải cậu ta là người tống tôi vào đây sao? Nói đi, điều kiện là gì?"

Lão nắm bắt tình huống rất tốt. Doãn Thần đã mở lời, chắc chắn sẽ có lợi cho đôi bên.

"Được thôi, tôi đồng ý."

***

Vào 12h đêm, đường xá vắng vẻ đến tĩnh mịch.

"Ba, ba được thả rồi sao?" Dương Á Mỹ nói

Nhà họ Dương vui mừng khôn xiết. À không, phải nói là họ Dương trừ anh ra, ai cũng vui?

"Bất ngờ không?" Lão hướng mắt về phía anh

"Sao ông có thể quay về?"

Chân anh tự dưng đứng không vững, đầu óc nghĩ ra mọi lý do có thể xảy ra.

"Em ấy...là em ấy."

"Ra ngoài đi, có chuyện vui đang chờ." Lão mỉa mai

Anh cẩn thận, từng bước chậm rãi, anh không mong người anh gặp lúc này là cậu.

"Sao mặt anh xanh xao vậy?"

Cậu nhìn thấy anh, tâm trạng có chút phức tạp. Anh chết đứng tại chỗ, chôn chân không dám bước tới chỗ cậu.

"Là anh cố ý làm?" Cậu hùng hổ bước tới chỗ anh

Anh né tránh ánh mắt của cậu, muốn bỏ chạy vào trong nhà.

"Chỗ đó không đáng để anh ở đâu..."

Cậu vác anh lên vai, quăng anh vào trong xe cậu, không có nét gì tức giận anh.

"Anh nhận lỗi đi..."

Cậu nắm chặt tay anh, phòng hờ anh chạy loạn nữa. Anh bức bối, kế hoạch của anh bị hỏng rồi.

"Anh không có làm..." Anh cố vùng vẫy khỏi cậu

Cậu bóp chặt cằm anh, thả luồn khí đe dọa để anh yên ổn. Anh không quấy nữa, xuống nước khẽ giọng bảo.

"Là anh làm, anh nhận lỗi~"

"Được rồi...Em bỏ qua cho anh"

Cậu vuốt ve gò má ửng đỏ của anh, vỗ vào mông anh xem như hình phạt.

"Tiểu Thần, em không giận anh sao?" Anh ngước mặt lên nhìn cậu

Đùng..đùng...đùng. Âm thanh cậu đỗ anh đấy, không thể chống cự mà. Cậu dễ dàng tha lỗi cho anh từ giây phút này...

Cậu giả vờ lạnh lùng, buông tay anh ra vì sợ không thể kiềm chế.

"Anh không thắc mắc tại sao tôi có mặt ở đây?"

"Em và ông ta trao đổi điều kiện?"

Cậu chợt ngừng lại, thoáng nhìn anh.

"Điều kiện đó là anh."

Miệng anh chợt lộ ra nụ cười cứng đơ, anh hiểu mà, dẫu sao ông ta vẫn xem anh là thứ hàng hóa. Ông ấy không bán cho Diệp Thiên Tử thì bán cho cậu vậy. Anh miên man trong những dòng suy nghĩ hỗn độn. Dáng vẻ buông lỏng của anh lúc này kiến cậu khá yên lòng, từ bước một lần nữa có được anh!!!

"Anh không muốn quay lại căn nhà đó..."

Sau một hồi trầm tư, anh ngắt quãng nói. Anh muốn đặt cược lên cậu, cậu sẽ giúp anh chăng? Anh hướng mắt nhìn cậu một hồi lâu, cậu trao anh ánh mắt, trao anh những chiếc hôn.

"Được rồi, tôi nuôi anh. Không cần trở về với đám người đó."

***

Cậu lái xe đưa anh đến căn nhà của cậu, căn nhà của anh và cậu. Phong cách nội thất bên trong thuộc về chủ nghĩa tối giản nhưng vẫn sang trọng nổi bật.

Giữa đêm, cậu đưa một nam nhân trở về khiến quản gia Vương không khỏi ngỡ ngàng. Hơn thế nữa, nam nhân ấy có thể yên vị ngủ say sưa trong vòng tay của cậu chủ Doãn.

"Thời gian tới, anh ấy đặc biệt hầu hạ tôi. Để tâm tới anh ấy."

Cậu đưa anh vào một căn phòng nhỏ, ân cần cởi xuống quần áo cho anh. Tâm trí cậu muốn rời đi nhưng cơ thể lại nằm cạnh anh.

***

Đến sáng khi anh thức dậy, tia nắng xuyên qua ô vuông thủy tinh trên tường cao rọi vào đầu giường. Anh bắt gặp cậu vẫn đang say ngủ và cũng phát hiện, anh không có một mảnh vải che thân.

Anh luống cuống kéo hết chăn che thân lại đồng thời khiến cậu bừng tỉnh. Nét mặt đầu tiên của cậu là cau có.

"Đừng giở cái điệu bộ ấy." Cậu liếc bộ y phục nằm la liệt dưới sàn rồi rời đi

Hôm qua là do cậu tự tìm đến anh, cũng là cậu cởi hết y phục của anh xuống. Cậu ấm áp như lò than hồng vào ban đêm, còn ban ngày cậu lạnh lẽo như băng tuyết.

"Sao lại trở mặt rồi?" Anh chui rút vào chăn, không cách nào bước ra ngoài

Sau một đêm suy nghĩ, cậu quyết định khắt khe với anh. Không thể để anh dễ dàng có được cậu.

Nghe mắc cười quá ông Thần ơi, cậu ghiền anh tôi muốn chết kìa!!! Ra vẻ quá...

***

"Quản gia Vương, ông đem y phục đến cho anh ấy rồi bảo anh ấy nhanh chóng đến gặp tôi."

"Vâng."

Cậu cao ngạo ngồi trên ghế phòng ngủ đọc sách.

"Ngài Doãn, tôi đã đem người tới."

Cậu vẫy tay bảo quản gia rời đi, lệnh anh đóng cửa lại.

"Từ giờ anh sẽ là người hầu cho nhà của tôi."

"Tại sao anh phải...?"

Cậu gấp sách lại, tiến tới chỗ anh.

"Tôi kiện Dương Âu Thần, tòa án phạt tiền...nên lão đồng ý dùng anh để trả nợ." Cậu đáng sợ nhìn vào mặt anh

"Ý em là anh phải gán nợ cho ông ta?" Anh không nao núng hỏi cậu

Cậu thản thiên bóp chặt cằm của anh, từ lúc nào hành động này đã trở thành thói quen.

"Tôi cần anh làm người "hầu hạ" ở nhà của tôi. Anh nhẫn nhịn một chút, anh không muốn tôi đem mấy người nhà họ Dương vứt vào tù đúng không?" Cậu nghiến răng

Anh sợ hãi tránh né cậu, cằm đã bị nắm chặt đến rơi nước mắt. À anh hiểu rồi, cậu lừa anh về nhà cậu. Đâu ai cho không thứ gì, anh chẳng có quyền đòi hỏi.

"Buông anh ra..."_Anh van nài cậu

"Thay y phục cho tôi."

Cậu dắt tay anh đến phòng thay quần áo chứa đầy những đồ hiệu đắt tiền. Cậu vòng tay qua hông anh ghì chặt vào lòng.

"Chọn y phục cho tôi, cần tôi phải phạt anh mới chịu làm đúng không?" Cậu cắn vào một nhát vào vai anh

Anh mang bả vai bị thương đi lấy y phục cho cậu, sau đó hiểu chuyện cởi từng cúc áo cho cậu. Hài lòng tuyệt đối, cậu thản nhiên đứng nhìn khuôn mặt sợ sệt của anh như đang xem một bức họa đáng giá nhất thế giới.

"Anh thay xong y phục cho em rồi..."

Cậu thấy nét mặt của anh có ý định bỏ trốn liền nghiêm khắt siết lấy eo anh.

"Sau này gọi là cậu chủ." Cậu giương ánh mắt ép buộc về phía anh

"Cậu chủ buông tôi ra đi..." Anh phản kháng yếu ớt

"Rất ngoan~"

Cậu thả cho anh câu nói vô nghĩa đó rồi rời đi. Chịu đựng không khí kì dị mà ngạt thở lúc nãy, anh bây giờ mới có thể điều hòa lại nhịp thở. Cậu còn tàn bạo bắt anh gọi là cậu chủ, trong khi anh lớn hơn cậu 6 tuổi.

"Định trả thù chuyện 4 năm trước nên mới giày vò anh sao?" Anh đột nhiên thấy nhói đau ở l*иg ngực

Anh vừa đem y phục vào phòng giặt thì bị cậu gọi đến.

"Rót cho tôi cốc nước."

Anh nhẹ nhàng đặt nó xuống cạnh chỗ của cậu. Cậu ung dung dùng bữa sáng của mình, bắt anh đứng yên ở đó. Từ tối hôm qua anh đã không có gì bỏ vào bụng, anh cắn răng chịu đựng sự mệt mỏi không có một chút năng lượng.

"Lau miệng cho tôi." Cậu sai khiến anh

Anh vẫn cẩn thận, tỉ mỉ lau cho cậu.

"Cậu chủ có cần gì thêm không?"

Giọng điệu êm êm nhún nhường của anh khiến cậu vui vẻ lạ thường.

"Tiễn tôi đi làm."

Anh lon ton theo sau lưng cậu, cầm theo chìa khóa xe đưa cho cậu.

"Trưa nay đem cơm đến bệnh viện cho tôi." Cậu ra lệnh

Anh nhẹ gật đầu, mở sẵn cửa cho cậu.

"Lái xe cẩn thận..."

Anh cố gắng thể hiện tốt trước mặt cậu, nếu không lại bị thái độ tàn độc của cậu làm đau lòng. Cậu xoay lưng rời đi, anh có thể thở phào nhẹ nhõm.

_To be continued_