Anh một mạch chạy đến Dương Thị, thật ra anh chẳng có buổi công tác nào cả, chẳng qua là lý do để anh rời đi.
"Hết hai ngày rồi nhỉ? Con nên đáp ứng nguyện vọng của ba."
"Ba muốn con làm gì? Lại là kết hôn sao?"
"Ấy...ấy, ba không ép con đến vậy. Ba muốn con đính hôn với Thiên Diệp Tử thôi. Con gái viện trưởng sẽ làm danh tiếng nhà họ Dương tốt lên một chút. Con đồng ý không đây?" Lão giương ra ánh mắt đắc thắng
Anh cắn môi kiềm chế sự uất ức, lão khống chế anh dễ dàng như vậy.
"Được, con làm theo ý ba."
Anh vừa rời khỏi văn phòng của lão, lão đã cười nham hiểm.
"Đúng là "thiên thời địa lợi nhân hòa" mà. Mình đâu có làm gì thằng nhóc đó đâu nhỉ? Do nó xui xẻo bị xe đâm phải."
***
Trong khi đó, cậu đang ngồi cô đơn trên giường bệnh. Cậu chợt nhấc máy gọi cho Mặc Tinh Vũ.
"Tinh Hàm anh ấy sắp đi công tác. Cậu phái thêm vài người đi theo bảo vệ anh ấy."
Mặc Tinh Vũ có hơi sửng sốt.
"Ngài Doãn, anh ấy đang ở Dương Thị. Với lại, hôm nay người của Dương Thị không đặt vé tàu hay máy bay."
"Anh ấy lừa mình sao?" Nội tâm nghi hoặc của cậu
"Cậu có chắc chắn như thế không?"
"Vâng, anh ấy hiện tại đang ở đại sảnh."
"Được rồi. Tôi muốn lộ diện rồi, đặt cuộc họp trong hai tiếng nữa với lãnh đạo cấp cao của Dương Thị."
"Vâng ạ."
Cậu dứt khoát ngắt máy. Một cách bực tức, tháo mấy cái băng dán trên người cậu ra, cả cái nẹp chết tiệt trên tay cũng gỡ xuống. Đúng như vậy, cậu đang giả vờ bị thương.
Cả vụ tai nạn giao thông cũng do cậu dàn xếp, cậu chỉ bị thương ngoài da. Nhưng vì muốn anh thấy có lỗi nên đã mua chuộc các bác sĩ trẻ tuổi ở đây. Đổi lại, cậu được anh chăm sóc và đối xử vô cùng dịu dàng với cậu.
"Anh đang đi công tác sao? Ngay trước mắt em mà lừa gạt rồi rời đi như vậy. Em sẽ không tha cho anh đâu, sẽ phạt anh thật nặng."
***
Cuộc họp khẩn cấp triệu tập các cổ đông của Dương Thị, ai nấy đều mặt mày khó coi. Chẳng ai biết là ai, là người nào có thể nắm được cổ phần của công ty nhiều như vậy. Là kẻ nào chứ? Họ sợ kẻ đó sẽ lật đổ cả ban hội đồng quản trị, tẩy trắng các lãnh đạo cấp cao.
"Đi theo ba."
Tinh Hàm theo lão vào phòng họp, anh cũng thật tò mò là ai có bản lĩnh như vậy.
Gió lạnh thổi xuyên qua cửa sổ, không khí ảm đạm như dấu hiệu của thế lực hắc ám xuất hiện.
"Chào mọi người..."
Khí thế kiêu hãnh có phần bông đùa, chầm chậm thu hút mọi ánh nhìn.
"Tôi là Doãn Thần, đại diện cho tập đoàn JB, New Zealand."
Mọi người há hốc mồm, một tên trẻ tuổi thế này? Hắn có thể đứng đầu một tập đoàn lớn như vậy. Cậu nhìn bọn người hãm tài kia, mặt đanh lạnh.
"Không chào hỏi được một tiếng..." Cậu đập bàn một cái đùng, âm thanh vang dội
Khí thế cậu áp đảo, ánh mắt thể hiện rõ không hài lòng. Cậu không hài lòng thì cậu gϊếŧ hết bây giờ!!!
"Chào Doãn tổng tài ạ..."
Cả đám người sợ xanh mặt, cúi đầu 90 độ.
Cậu tạm thời cho qua, ngồi xuống ghế, ánh mắt vội vàng tìm kiếm thân ảnh của anh. Trong lòng cậu bất giác cười niềm nở, thì ra y phục anh mặc đi làm cũng thu hút như vậy. Cậu nhìn anh say mê, còn lòng anh dấy lên bao nghi hoặc.
"Tạm thời dừng lại..." Cậu chán nản nói
Những lời giới thiệu nhàm chán từ các người có vẻ là trưởng lão ngồi đây.
"Tôi cho mọi người xem thứ này..." Cậu cười nhếch mép
Màn hình ti vi bật sáng
"Kính thưa quý vị và các bạn, các cơ quan điều tra đang vào cuộc để tiến hành xác nhận lại các giao dịch đen của Dương Âu Thần-chủ tịch Dương Thị. Vị này đã trốn thuế, và có hợp đồng đen với các tổ chức đen nước ngoài. Lệnh tạm giam đã có hiệu lực, dự khiến sẽ bắt được trong chiều nay." Cô phóng viên
Cả phòng dường như tái mặt trước thông tin này. Lực lượng cảnh sát đã tới Dương Thị.
"Dương Âu Thần, ông đã bị bắt vì tội trốn thuế gây ảnh hưởng xấu đến ngân sách nhà nước. Ông có quyền giữ im lặng và từ chối trả lời câu hỏi. Bất cứ điều gì anh nói cũng sẽ được dùng để chống lại ông trước tòa."
Anh sững sờ, mọi chuyện đến quá nhanh, nhất thời anh chẳng tiêu hóa nổi. Các cánh nhà báo cũng kéo đến nhanh như sóc, họ đói khát tin tức. Anh bị họ làm phiền đến mệt mỏi.
"Phó giám đốc, anh không sao chứ?" Cố Dịch Phong hỏi
"Tôi không sao..."
"Tạm thời các khách hàng đều gọi đến, họ muốn nhanh chóng hủy hợp đồng với chúng ta."
Anh đã dự liệu được từ trước, nhưng không khỏi đau lòng vì những công sức anh bỏ vào Dương Thị. Đầu óc anh đã lộn xộn hết cả lên, chẳng thông suốt để nghĩ ra ý tưởng nào.
"Thì ra anh ở đây?"
Cậu bước tới, liếc mắt nhìn Cố Dịch Phong, cố ý bảo anh ta cút. Anh nhìn cậu chán chường chẳng muốn nói.
"Anh đi công tác mà? Sao lại ở đây?" Cậu muốn anh nhận tội
"Còn quan trọng sao?"
Anh định hất vai rời đi thì cổ tay đã bị nắm chặt, đau đớn vô cùng.
"Anh mệt rồi, khi khác hẵng nói chuyện." Anh nhìn cậu không hài lòng
Cậu tức giận bóp mạnh lấy cổ anh.
"Nhìn vào thời thế đi, anh tự cao? Người anh nên lấy lòng nhất bây giờ là tôi."
Anh cười khổ, đau đến chảy nước mắt ra.
"Anh tự hiểu...buông anh ra được không?" Anh mệt mỏi bảo
Cậu rút tay lại, cổ anh đã đỏ hoe, lực tay đó chắc chắn không nhỏ. Cậu hối hận, ôm anh vào lòng. Cáo lỗi với anh bằng nụ hôn nhỏ nhẹ, từng chút hôn lấy môi anh. Cánh môi trên mềm mại, cánh môi dưới đỏ hồng, vị đều ngọt ngào như nhau.
"Anh không có tâm trạng..." Anh đẩy cậu ra
Dẫu sao để anh giận dỗi một chút cũng không sao? Cậu sẽ từ từ dỗ anh.
***
"Báo với truyền thông, tập JB sẽ đầu tư vào tập đoàn Dương Thị 1000 tỷ. À, cắt chức phó giám đốc Dương, đưa vào phòng ban nào gần chỗ của tôi."
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cả nước nhận được 2 tin sốc. Cứ ngỡ tập đoàn Dương Thị sẽ tan thành mây khói, ai ngờ gió Đông Doãn Thần xuất hiện. Tình hình đảo ngược, không chỉ khách hàng trong nước muốn làm việc với Dương Thị, còn có đông đảo khách hàng ngoại quốc để ý đến.
Đám người xì xào bàn tán
"Nhìn kia kìa, không biết mất mặt hay sao? Còn có thể làm việc ở Dương Thị?"
"Ba của anh ta là tội đồ cả nước rồi, không còn mặt mũi đâu."
"Phó giám đốc, giờ chỉ bằng với chúng ta."
Anh cúi mặt, cẩn thận sắp xếp các vật dụng vào bàn làm việc. Anh được chuyển đến phòng ban phân tích số liệu của công ty, gần với văn phòng Doãn tổng tài. Anh bỏ ngoài tay những lời bàn tán, tập trung vào công việc của mình.
Nhưng bọn họ đâu để yên cho anh, ma cũ bắt nạt ma mới.
"Này phó giám đốc cũ, đem văn kiện này đến phòng của Doãn chủ tịch đi."
Bọn họ thừa biết, cái tên chủ tịch mới đến không dễ đối phó, đành lấy anh ra làm bia đỡ đạn.
"Được, tôi chuẩn bị một chút..."
Anh xem qua số liệu, tổng hợp lại một lượt, sẵn sàng đi báo cáo.
Cậu ở trong phòng, sớm đã chờ đợi anh đến. Anh vừa mới đến trước cửa.
"Anh đến tìm em?" Cậu vui vẻ nói
Cậu không làm mất thời gian, nắm tay anh kéo vào phòng. Chiều chuộng cho anh ngồi lên ghế tổng tài của mình, đứng khom người bên cạnh anh.
"Anh đến đưa văn kiện..."
Anh chưa nói dứt lời, cậu đã kéo cằm anh lên để nhìn mặt anh cho rõ.
"Dương Thị hồi sinh rồi, do em làm." Cậu kể công
Anh thở dài đứng dậy, khuôn mặt thờ ơ nhìn cậu.
"Anh đến đưa văn kiện, không có nhã hứng về những chuyện khác."
Anh làm cậu mất hứng rồi, khá tức giận đó.
"Lúc đầu, tôi muốn làm Dương Thị bốc hơi luôn rồi. Nhưng vì anh nên tôi lượng thứ. Bây giờ lại vô ơn như vậy?"
Anh sững người, cậu thay đổi thái độ như vậy.
"Em có ý gì?"
Anh đứng dậy bỏ chạy. Cậu kéo anh lại, thỏ thẻ.
"Bây giờ, tôi rất cưng chiều anh. Đừng làm tôi nổi nóng." Làn gió cứ chầm chậm rơi vào tai anh
Ánh mặt của cậu làm anh hoảng hồn, thở dốc.
"Từ giờ, anh phải gọi tôi là "cậu chủ""
"Hả?"
Cậu dịu dàng vuốt ve sóng lưng của anh.
_To be continued_