Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 37: Đi làm thịt anh

Vận động với nhau tới nửa trưa, cậu đang tận hưởng hơi thở phả vào l*иg ngực thì có điện thoại gọi đến. Anh ngoan ngoãn bò dậy khỏi chiếc sô-pha lấy điện thoại đưa cho cậu.

Cậu cười mãn nguyện, ra lệnh anh ngồi vào lòng cậu. Anh ngồi đối diện cậu, chủ động vắt cằm lên vai cậu rồi ôm dang tay ôm ấp.

Cậu chán nản bắt máy điện thoại.

"Này, tên điên kia. Sao anh cứ nghỉ phép mãi thế hả? Mau đến bệnh viện cho tôi, tôi có ba đầu sáu tai cũng làm hết cả tấn việc của bệnh viện." Tiếng thét chói tai của Thiên Diệp Tử

"Có tí việc cũng làm không xong. Lát tôi đến." Cậu lập tức ngắt điện thoại

"Anh không mệt sao? Ngủ tí đi."

"Không mệt..."

Anh đứng dậy, tách khỏi người cậu. Hơi ấm đột ngột rời khỏi khiến cậu mất mát vô cùng.

"Anh định đi đâu?"

"Tới giờ cơm trưa rồi, anh đi nấu cơm."

"Vậy sao?"

Thường ngày, cậu cứ ăn mấy món nhạt nhẽo nên có hứng thú với thức ăn của anh làm.

"Khi nào xong thì gọi em."

Anh khẽ gật đầu rời đi. Sau mấy tiếng đồng hồ, ai cũng biết anh vừa làm cái gì xong, bằng chứng còn đầy rẫy trên người anh.

***

Có một con người đang ngồi ở thư phòng cười tủm tỉm.

"Sức chịu đựng tốt thật~"

Cậu luôn yêu thích anh vì điểm này, do tinh lực cậu dồi dào quá chăng?

Thấm thoát tầm 1 tiếng sau, quản gia Vương lên mời cậu xuống dùng bữa.

"Sao anh ấy không lên gọi tôi?" Cậu có vẻ tức giận quản gia Vương

"À...cậu Dương đang dọn bàn ăn bên dưới."

Cậu nhanh nhẹn chạy xuống nhà, hướng mắt về bóng lưng đang dọn dẹp trong bếp.

"Gọi anh ấy ra đây..."_Cậu sai bảo người hầu

Cậu ngồi trông đợi anh bước ra, chuẩn bị dâng hiến cặp đùi này để anh ngồi.

"Anh lại đây."

Anh cẩn trọng tiến tới, tay cậu ngẫu hứng ôm lấy hông của anh. Đây là lần ân ái thứ hai trong ngày rồi, quản gia Vương hiểu ý đuổi hết bọn người làm đi.

Và rồi mông anh tự động ngồi lên đùi cậu, anh ngồi nghiêng một bên nhìn cậu. Anh không rõ cậu muốn dùng chiêu trò gì, không hiểu cậu có kế hoạch mà một mực giam giữ anh. Rồi sau đó còn tỏ ra yêu thương anh.

Trong lúc anh ngẩn ngơ thơ thẫn thì cậu lỗ mãn vén áo xem da thịt anh.

"Đừng có nhìn nữa..."

Anh đẩy cái bản mặt dày biếи ŧɦái kia ra.

"Sao không cho tôi nhìn?" Cậu ngốc nghếch hỏi

"Sẽ muộn đấy. Ăn cơm còn đi làm."

Anh nhảy khỏi vòng tay của cậu, hoàn toàn có ý hạn chế va chạm với cậu. Thấy vậy, cậu cau mày tức giận.

"Tôi bảo gì anh phải nghe theo, không quyền từ chối."

Cậu nắm cổ tay anh, ép anh ngồi trong lòng mình.

"Biết ngay mà."_ ội tâm hiểu ra của anh, cậu coi anh là "thú cưng"

Cậu hậm hực cầm bát cơm lên.

"Bón cho tôi."

Anh buồn bã cầm lấy bát cơm, cẩn thận đút vào miệng cậu. Thông qua cư chỉ dịu dàng của anh, cậu tạm thời hưởng thụ.

"Đã bốn bát cơm rồi, em vẫn muốn ăn tiếp sao?" Anh chân thành hỏi

"Không ăn nữa." Cậu ngạo mạn nói trống không

Anh lấy khăn tay tỉ mỉ lau miệng cho cậu. Cậu khen thưởng anh bằng nụ hôn có mùi thức ăn, chắc là phạt đó!

Cậu bắt anh tiễn ở tận cửa.

"Em phải đi làm, thơm em một cái đi." Cậu vặn vẹo xin xỏ

Cuối cùng anh xuống nước, nhón chân hôn cậu. Cậu thỏa mãn, xoa xoa đầu anh khen thưởng.

"Lái xe cẩn thận..."_Anh tốt bụng nhắc nhở

"Tạm biệt..."

Cậu bước giật lùi như mấy đứa trẻ bị bệnh thiểu năng, cố chấp làm trò cười mới chịu đi ra xe.

***

Sau khi cậu đi, anh dường như thoải mái hơn nhiều.

"Máy ảnh..."

Anh bất chợt nhớ lại chiếc máy ảnh bị để một góc, cẩn thận lấy nó ra nhìn ngắm. Trước đây vì hao tâm tổn sức vào Dương Thị, anh rất ít khi động vào nhϊếp ảnh. Thời điểm này tương đối hoàn hảo để anh quay trở lại với đam mê tuổi trẻ, nhϊếp ảnh.

Đầu tiên, anh chụp lại những góc xa hoa của biệt phủ cách điệu theo sở thích của thân. So với lúc trước, anh đã trở nên hình thú với lĩnh vực chụp ảnh nghề thuật, không đơn thuần là chụp ảnh quảng cáo như lúc trước.

"Anh Tinh Hàm, trông coi vẻ thú vị đó."

Tiêu Tử Mạn tiến lại rất tự nhiên, ghé sát xem ảnh. Anh không tránh né, vui vẻ trò chuyện với y.

"Trong mấy bước ảnh này có câu chuyện." Anh bảo

"Vậy sao?" Y gãi gãi đầu

"Em chỉ thấy, anh chụp rất đẹp." Y thật lòng khen ngợi

"Cũng tầm thường thôi."

Anh thu máy ảnh lại, không muốn y nhìn thêm.

"Em định ra vườn, anh có đi cùng không?"

Không khí ngột ngạt của căn biệt phủ lạnh lẽo này, anh đã chán ngán lắm rồi. Anh đi theo sau y.

"Cậu Dương, anh không được ra ngoài." Một vệ sĩ cao to chắn đường anh

"Tôi muốn ra vườn chơi một lát, không cần quản chặt như vậy." Anh cố chấp bảo

Mấy tên vệ sĩ đành gọi điện cho cậu.

"Ngài Doãn, cậu Dương muốn ra ngoài vườn."

"Đưa điện thoại cho anh ấy."

Anh cầm điện thoại lên.

"Họ bảo anh muốn ra ngoài vườn?"

"Ừ"

Cậu hơi ngơ một chút, không năn nỉ cậu sao.

"Anh ngoan ngoãn ở trong, đừng có đi lung tung." Giọng điệu này là khuyên bảo

"Nhưng mà...anh muốn chụp vài bước ảnh. Anh không có đi lung tung."

Cậu thầm nghĩ sao mà giọng của bảo bối nghe qua điện thoại lại hay như thế.

"Không được sao?" Anh cố ý thêm vài âm thanh của sự nũng nịu

Cậu đúng như mong muốn, hưởng thụ mật ngọt rót vào tai.

"Dù sao thì em cũng không đồng ý."

Cậu vừa dứt lời, anh liền nhảy vào nói.

"Anh sẽ ngoan~ không đi lung tung."

Tai nghe lời ngọt ngào mà tim cậu như sắp bại liệt đến nơi.

"Được rồi...cho phép anh đấy. Dẫn theo mấy tên vệ sĩ."

Thật ra nãy giờ, anh mở loa ngoài để tiện cho đám vệ sĩ nghe thấy. Cậu vừa nói mấy câu đồng ý, anh ngắt điện thoại không thương tiếc.

Cậu nghe mấy câu mát tai, tinh thần đã high hết sức có thể. Thế là cậu xem hồ sơ bệnh án mà cười toét cả mồm, những người xung quanh còn tưởng bác sĩ Doãn của họ có bệnh.

***

Tan làm, cậu gấp rút trở về gặp bảo bối Tinh Hàm của mình. Bước vào cửa đã liếc mắt tìm anh.

"Bảo bối của tôi đâu?"

Hai chữ bảo bối đã không còn lạ tai quản gia Vương.

"Cậu Dương đang tắm."

"Tốt" Cậu cười tủm tỉm

Cậu bước lên lầu, chạy thẳng đến phòng tắm dành cho khách rồi đứng đó "trồng cây si". Cậu đoán chắc là anh ở trong đó.

Tiếng mở cửa trông đợi nhất của năm xuất hiện, anh bước ra mà tỏa ra hương thơm của sữa tắm. Tóc anh ướt nước nhỏ xuống thảm.

Anh giật mình khi cậu giữ mặt đứng trước cửa.

"Vì phòng tắm của người làm đã có người dùng..." Anh vội giải thích

Một lực tay vô cùng mạnh mẽ kéo anh lại.

"Thơm quá đi~"

Cậu không hỏi han ngửi ngửi cổ anh, tay đã sờ da thịt mát lạnh mềm mượt. Anh đứng đơ không dám phản kháng vì sợ cậu mắng anh.

Tay anh bám vai cậu, cơ thể run rẩy vặn vẹo.

"Kéo áo lên cho em xem xem..." Cậu độc tài ra lệnh

Trong khoản bắt nạt anh, cậu là giỏi nhất.

"Chẳng có gì xem đâu..." Anh xấu hổ vén áo lên, nhìn sang chỗ khác

Ánh mắt cậu đã đậm mùi của sự vui vẻ. Mắt lướt từng chỗ trên làn da anh, vết hôn ái muội lúc trưa vẫn còn hiện rõ. Cậu thẳng thừng dùng tay miết lấy "hạt đậu nhỏ".

"Ưm~ dừng tay." Anh chặn tay cậu

Cậu thoáng cái đã bế bổng anh trên tay.

"Định bế anh đi đâu?" Anh nhẹ giọng hỏi

"Đi làm thịt anh."

Anh ngại ngùng chui rút vào ngực cậu.

"Đừng sợ ha~" Cậu vỗ vỗ lưng anh

_To be continued_