Ở một căn biệt thự sang trọng theo phong cách Châu Âu, ánh đèn trắng rực giữa đêm tối. Một dáng người uy nghiêm cao ráo và rắn chắc, là cậu-chủ nhân của căn biệt thự này.
"Vất vả rồi."
"Không vất vả ạ. Đây là thứ anh cần."
Người đang nói chuyện với cậu là Mặc Tinh Vũ, trợ lý đắc lực. Thân phận thật sự của cậu là cổ đông lớn nhất của tập đoàn JB lừng danh ở New Zealand.
"Cậu tiếp tục cho người theo dõi hành tung của lão đi."
"Vâng." Mặc Tinh Vũ rời đi
Cậu khí thế hừng hừng, lật từng trang tài liệu.
"Dương Âu Thần có nhiều giao dịch đen thế này sao? Không sợ tôi lật tẩy ông sao?" Cậu cười như được mùa
Cậu nhìn tấm ảnh của anh đóng khung kỹ càng đặt trên bàn.
"Rồi em sẽ có được anh." Cậu cười ngọt một cái
***
Ở Dương Thị, mọi người đang tụ họp lại tại phòng hội nghị. Họ xôn xao vì có một nhân vật bí ẩn chiếm trọn 45% cổ phần công ty, lo lắng nhân vật đó sẽ thâu tóm Dương Thị.
"Có ý kiến nào không hả? Sao có thể một người ngoài điều khiển Dương Thị?" Lão đập bàn, hét to
Mọi người im thinh thít, lão chợt nhìn đến chỗ anh.
"Tinh Hàm, đi theo ba."
Sắc mặt lão không được tốt, ai cũng biết anh sắp đối diện với chuyện gì. Anh vừa đóng cánh cửa lại, lão cho thẳng một đạp vào bụng anh.
"Không phải chuyện là do mày gây ra sao? Mày chịu kết hôn là tao đã có số cổ phần đó rồi, đúng là thằng vô dụng mà."
Anh nghe lão mắng nhiếc bốn năm rồi, lần nào cũng đợi gân mắt anh cũng đỏ ngầu mới chịu kết thúc.
"Cút ra ngoài."
Anh đau đớn rời khỏi, bụng anh đau nhói đến muốn khóc.
"Giám đốc Dương, có người tìm anh." Trợ lý Cố Dịch Phong
"Chào buổi sáng, là em đây." Doãn Thần cười vô tội
Anh sửng sốt kéo cậu ra khỏi công ty.
"Chỗ này, không phải để em tùy tiện đến."
Anh chỉ đủ sức kéo cậu ra khỏi cửa đại sảnh công ty, chân cậu như dán keo ở đó, đuổi đánh không đi.
"Bảo vệ, lôi em ấy đi."
"Buông ra, tôi có chuyện muốn nói với anh ấy."
Cậu bị lôi ra ngoài, buồn bã xoay lưng đi.
Cậu đang băng qua đường thì một đi xe với tốc độ choáng ngợp lao thẳng về phía cậu.
"Đùng..."
Chiếc xe đâm vào cậu, hất văng cậu ra xa rồi đâm vào cột đèn giao thông.
Anh như linh cảm điều bất thường, xoay lưng lại. Một dáng người quen thuộc nằm dưới mặt đường máu me toàn thân, bất tỉnh.
"Dương Âu Thần, lão ấy dám động vào Tiểu Thần của mình."
Anh chạy như điên đấy chỗ cậu, gào lên. Cậu vẫn còn một chút tỉnh táo.
"Em không sao, bảo bối." Cậu cười nhạt rồi ngất đi
Anh hối hả đưa cậu vào bệnh viện, phòng ban cấp cứu làm việc cật lực. Anh đứng đơ ở một góc, sau hai giờ đồng hồ cậu được chuyển vào phòng hồi sức.
Anh lững thững bước chân rụt rè tiến đến chỗ cậu. Là anh, là do anh hại cậu.
Anh áp tay lên gò má cậu, đau thương vuốt lấy.
"Anh xin lỗi..."
Một nam nhân khỏe mạnh, vì anh mà chịu tổn thương về thân thể. Phần cổ có một miếng dán to, đầu thì bị cuộn băng trắng quấn lấy, tai trái cậu xui xẻo cũng bị gãy mất, anh khó khăn đặt nụ hôn lên môi cậu như một lời xin lỗi.
Cậu vẫn không có một chút động tĩnh não, anh thở dài cô độc. Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên bên tay.
"Quà tặng ba dành cho con."
Vẫn là cái thái độ dưng dưng tự đắc của lão, răng anh cắn chặt cam chịu mất mát.
"Lần cuối ba nhắc nhở con, đừng làm trái ý ba."
"Cho con 2 ngày, sau đó theo ý của ba."
"Được, không nuốt lời."
Lão ngắt điện thoại trong thoải mái, còn anh chán ghét khủng khϊếp. Lão thủng thẳng làm hại cậu trước mắt anh, anh thì không cách nào ngăn lại được.
Anh gọi điện bảo Cố Dịch Phong đem y phục và tài liệu cần thiết đến bệnh viện, hai ngày này anh nhất định chỉ dành ở với cậu. Từ trưa đến chiều tối, cậu vẫn nằm im thinh thít không cử động.
Anh mệt mỏi gục xuống người cậu, tay vẫn tha thiết đan vào tay cậu. Chỉ một lát sau đó ngón tay cậu cử động, mi mắt giật giật rồi từ từ kéo lên cao. Sau khoảng thời gian nhắm nghiền mắt, cậu bất giác không quen với ánh sáng chói lóa của đèn điện nên nheo mày lại.
"Anh ấy vẫn luôn ở đây sao?" Cậu phát hiện anh đang cố chấp nắm chặt tay cậu
Cậu gắng sức ngồi dậy, nghiêng đầu ngắm nhìn nhan sắc bảo bối nhà cậu.
"Thật xinh đẹp~" Cậu đưa tay vuốt vuốt lên mái tóc mềm của anh, cẩn thận từng chút
Trông anh ngủ rất ngon lành, hơi ấm từ bàn tay là liều thuốc ngủ hữu hiệu cho anh sau bao ngày thức trắng vì công việc. Anh vô thức kéo kéo tay cậu, dụi dụi má vào tay cậu như thể em bé đang đòi kẹo.
Cậu nhất thời bị làm cho giật mình, cơ chế si mê anh bỗng dưng được trỗi dậy mất kiểm soát. Cậu cúi đầu trêu ghẹo cánh môi hững hờ kia.
"Ưm~"
Anh nhướng mi mắt lên phát hiện cậu em trai tà ma đang quấy rối anh. Anh phản ứng mạnh đẩy cậu ra rồi đứng bật dậy.
"Em vừa tỉnh dậy thì đã..." Anh vạch tội cậu nhưng không được
Cậu trưng ra vẻ mặt vô tội, vẻ mặt của sói đực gian xảo. Anh không thể nói gì cậu được, đánh vào người cậu thì không nỡ.
"Người toàn vết thương, Thôi bỏ đi." Anh cao thượng không tra khảo nữa
Cậu vui vẻ trong lòng rồi tiếp tục dựa vào bị thương mà sai khiến anh.
"Hừ...em đói rồi."
Anh lườm cậu rồi ngoan ngoãn đi hâm nóng bát cháo. Cậu nhàn hạ tận thưởng sự phục vụ tận tình của anh.
"Anh đối với em rất tốt nhỉ?"
Cậu nhìn quanh phòng, đây không phải là phòng bệnh VIP bình thường nữa, có lẽ đây là phòng dành cho thành viên của chính chủ. Thế mà, cậu lại được ở đây...
Phòng như một căn hộ thu bé, có phòng bếp, phòng tắm và tất cả được nối thông với nhau. Ngay cả giường bệnh cũng là loại giường ngủ to, hai người nằm vẫn rộng rãi.
Anh nhanh đem đến cái bàn gỗ nhỏ đặt lên giường, bát cháo nóng hổi nghi ngút khói cũng để trước mặt cậu.
"Mau ăn đi."
Cậu nhìn anh thơ thẩn.
"Tay của em bị thương." Cậu giương ánh mắt đáng thương ra
"Tay phải em vẫn dùng tốt. Anh bận rồi." Anh xoay lưng đi
Anh nhanh chóng ngồi vào bàn làm việc, khuôn mặt tập trung của nam nhân đúng là quyến rũ. Cậu nhìn cảnh đẹp này mà dùng cháo ngon miệng hơn hẳn. Cậu liếʍ môi một phát, ho khù khù phát tín hiệu.
"Ăn xong rồi sao?"
Anh ngước lên, tự động bật dậy đem bát cháo cất đi. Sau đó, anh trở lại với công việc buồn tẻ kia.
Bây giờ đã nửa đêm rồi, không khí tĩnh lặng êm êm. Bầu trời ngoài cửa sổ dán đầy sao lấp lánh cũng không bằng nam nhân khí chất tao nhã đang gõ bàn phím.
Anh đã làm việc xuyên suốt tận 2 giờ đồng hồ rồi, vậy mà cậu vẫn nhìn anh không dứt. Căn bản cậu đã ngủ tận nửa ngày hôm nay nên càng sáng suốt mà ngắm nghía anh.
Cậu ngồi đó, lưng cậu dựa vào đầu giường. Ánh mắt cậu liền tục phát ra những tia gian tà, muốn độc chiếm người đối diện.
"Anh làm việc chăm chỉ như thế để làm gì?"
"Vì bản thân anh."
Anh trầm mặc lặng lẽ gập màn hình laptop lại, xoa xoa thái dương.
"Bảo bối, anh đến đây." Cậu ra lệnh cho anh
Anh nghe lời, từ từ bước lại.
"Ngồi xuống cạnh em." Cậu vỗ vỗ xuống nệm, ánh mắt trông chờ
"Có chuyện gì?" Anh mệt mỏi hỏi
Cậu nắm chặt tay lại, dùng những đốt xương ở giữa ngón tay dịu dàng ấn ấn xuống phần trán của anh.
"Dễ chịu không?" Cậu hỏi
"Dễ chịu."
Anh thoải mái thả lỏng người, để mí mắt rơi xuống và hàng lông mi cong
vuốt rũa xuống đẹp đẽ. Cậu rộ lên nụ cười nham hiểm.
"Lừa gạt anh dễ thật"
_To be continued_