Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 28: Dẫn sói vào nhà

"Sao nói khó nghe như vậy?"

Anh vô tình không biết, anh đang "dẫn cọp vào nhà". Anh vừa đi vừa nói vài câu đã đến phòng anh.

"Phòng của anh sao?" Cậu đắc ý vì đã lừa đảo được anh

"Không phải" Anh bối rối

"Sao lại chối? Nhất định là phải mà."

Cậu nhanh nhẹn mở cửa, tiện thể bế anh vào phòng luôn. Anh bị vác lên nên tạm thời mất hết tôn nghiêm mà vùng vẫy.

"Đây là nhà anh, đừng hòng làm bậy." Anh răng đe nhẹ hìu với cậu

"Đùa một tí."

Cậu đặt anh xuống thì nhanh tay khóa trái cửa. Bây giờ thì bộ mặt gian xảo của cậu hiện rõ trước mắt anh.

"Anh không ngờ là em trở thành bác sĩ Doãn của nhà anh đúng không?" Cậu đắc ý lấn lướt anh

"Anh sẽ...sa thải em."

"Uầy, nghe ác độc thế nhỉ?"

Tay cậu kẹp chặt hông anh, người anh dán sát vào người cậu. Chỉ đυ.ng chạm như vậy đã làm cậu rất thích thú, mặt anh đỏ cả lên.

"Sao hả? Anh thích không?" Cậu đã gian tà mà cởi được áo vest của anh

Áo sơ mi trắng đã xộc xệch làm lộ ra những đường nét quyến rũ, đặc biệt là điểm hồng đáng yêu trên ngực. Anh tức chết vì đọ thế nào sức anh vẫn thua cậu.

"Buông anh ra. Nếu không anh kêu người đến ném em ra ngoài." Anh nghiến răng đe dọa

"Nghe hay đó, anh làm thử xem." Cậu cởi bung cúc áo của anh

Anh tức giận cho cậu một đấm vào mặt.

"Em xem anh là thứ gì? Có thể dễ dàng xúc phạm anh sao?"

Từ những uất ức anh chịu đựng, anh nhất thời bộc phát. Khóe mắt anh ngấn lệ.

Nước mắt của anh làm cậu rối cả lên, cậu chỉ định đùa một lát, không định làm anh khóc. Cậu gấp rút buông anh ra.

"Anh là cậu ba nhà họ Dương. Không phải thứ như em muốn động là động vào."

Anh lấy ra một sấp tiền, thẳng thừng tát vào mặt cậu.

"Tiền hôm qua anh để lại không đủ? Muốn thêm thì cứ nói ?" Anh buông nụ cười khinh bỉ

Cậu nhướng mày lên, anh diễn cũng quá dở rồi. Miệng anh buông lời cay độc mà ánh mắt lại nhìn cậu suy tình, cánh môi cũng đang lén lút run rẩy.

Căn bản là ban nãy cậu vào phòng anh, anh không có ý đuổi cậu đi.

Cậu nhìn anh đắm đuối, anh không chịu được mà xoay lưng lại.

"Anh đã bảo em tránh xa anh mà." Anh khổ sở cất lời

Cậu nhìn thấu anh rồi, anh có thể vì một chuyện gì đó mà muốn đẩy cậu ra xa anh. Cậu dứt khoát đem anh ép xuống giường.

"Đừng tưởng em không biết, anh rõ ràng đang giả vờ."

Anh xoay mặt đi, tránh né ánh mắt kiên định của cậu.

"Đừng có ảo tưởng. Cút khỏi người anh."

"Không cút đi thì sao?"

Cậu vừa dứt lời thì cánh môi anh đã bị cậu mạnh mυ'ŧ mát. Cậu dùng hết sức để cưỡng chế môi lưỡi của anh, từng chút từng chút mê hoặc lý trí của anh. Anh dần dần yếu mềm mà bị cậu thu phục, tay anh bất giác bám lấy cậu dịu dàng.

"Thân thể anh không thể chịu được đâu." Cậu cười nhẹ, âu yếm anh dưới thân

"Buông tha cho anh?" Anh thủ thỉ vào tai cậu

"Đành vậy."

Cậu quyến luyến đứng dậy, ôm anh một phát mới chịu rời đi.

Anh cười nhạt ngồi bật dậy, lấy chiếc camera đặt trên TV.

"Xin lỗi vì đã sử dụng em vào việc này." Mặt anh hoá đá, không còn tươi cười khi ở bên cạnh cậu

Anh chỉnh sửa lại đoạn video, cắt ghép thành một chiếc video hoàn hảo-cảnh cậu cưỡиɠ ɧϊếp anh. Một đoạn video tinh vi.

Cậu rời khỏi nhà họ Dương mà không biết anh đã lợi dụng cậu, ngây thơ giữ trong lòng một tâm tư vui vẻ.

***

Anh trở lại Dương Thị giải quyết một số công việc đang dở, thời gian nhanh chóng trôi đi. Đến giờ tan tầm, Thiên Diệp Tử gọi cho anh.

"Bây giờ tôi rãnh, đem em gái anh đến đây." Nói một câu rồi nhanh chóng cúp máy

Bên phía Thiên Diệp Tử bị cậu nghe thấy cuộc điện thoại. Hai người không mấy vui vẻ nhìn nhau.

"Tránh đường cho tôi."

"Cô hẹn anh Tinh Hàm?"

"Gần như vậy, đi theo không?" Ả ta cười tỏ vẻ

"Đi"

***

Thiên Diệp Tử và Doãn Thần đến trước, anh vì tốn một ít thời gian nhờ Dương Á Mỹ giúp đỡ chuyện của anh nên đến muộn. Không khí của hai người đến chỗ hẹn trước lặng thinh như khu chùa ở trên núi.

Đến lúc Dương Á Mỹ khoác tay anh bước vào, không khí như bầu trời sau cơn mưa có cồng vòng đẹp đẽ.

"Xin lỗi, tôi và em gái tôi đến trễ." Anh nói với ả ta

"Không sao, đem người đẹp đến là tốt rồi." Ả ta táo bạo kéo Dương Á Mỹ ngồi cạnh

Cậu thì ngây ngốc nhìn anh cười hì hì.

"Bảo bối, đến rồi."

"Sao em lại ở đây?" Anh có chút phiền lòng khi cậu có mặt

"Đến gặp anh. Hiển nhiên thế mà." Cậu cắt đĩa bò steak rồi chuyền qua cho anh

Cậu chìm đắm trong hẹn hò yêu đương ngọt ngào với anh, anh thì chỉ để ý hai cô gái ngồi đối diện.

"Hôm trước mới cào rách cả cổ mình. Hôm nay hứng thú với Á Mỹ, cô ta thay đổi thật chóng mặt." Nội tâm lo lắng cho Dương Á Mỹ của anh

Anh đang suy nghĩ đăm chiêu, cậu lại mặt dày vuốt vuốt sau gáy anh.

"Tởm vừa thôi." Ả ta lên tiếng

"Cô cáu cái gì? Lo chăm Dương Á Mỹ của cô đi." Cậu bật lại ả ta

Anh trừng cậu, cậu ngoan ngoãn rút cái tay hư hỏng kia xuống.

"Đừng có động vào anh."

Thói quen của cậu vẫn không bỏ, cứ thích đυ.ng chạm anh. Cậu bắt anh dùng tay trái ăn bò steak, tay phải của anh cậu nắm chặt dưới bàn.

Dùng bữa xong anh là người thanh toán, ả ta tiến lại chỗ anh nói nhỏ.

"Á Mỹ rất dễ thương, cho xin số của người đẹp đi." Ả ta xin xỏ

"Được."

Cậu thấy anh và ả ta thì thầm thì chen vào giữa hai người. Anh đã kịp nhắn số của em gái cho ả.

"Được rồi, cảm ơn." Ả nghênh mặt với cậu rồi rời đi

Ba người chậm rãi đi tới bãi đỗ xe. Cậu mặc kệ Dương Á Mỹ ở đó, đặt nụ hôn lên má anh.

"Tạm biệt, bảo bối."

Anh lập tức nhìn lại chỗ em gái, cô ấy hiểu chuyện lờ đi.

"Ừ, biết rồi. Về đi."

Anh vào trong xe, cậu đến đứng ở ngoài vẫy vẫy tay. Anh đạp ga chạy đi.

"Anh ba, anh và cậu ấy thân thiết như vậy?"

"Anh thích em ấy." Một lời khẳng định dứt khoát từ anh

"Được rồi, chuyện Thiên Diệp Tử... em giúp anh."

Khi anh rời đi, nét mặt cậu lập tức thay đổi hẳn ra.

"Cậu đã về nước chưa?"

"Đang ở sân bay ạ."

"Tôi cho người đến đón cậu."

_To be continued_