Ở nhà họ Dương, anh và lão đang ở thư phòng.
"Ba, con xin lỗi." Anh cúi mặt sợ sệt
"Đúng là thằng khỉ này..."
Lão hùng hổ dùng gậy đánh goft đập vào lưng anh. Anh đau điếng, cơn đau làm dây thần kinh cảm giác muốn vỡ ra.
"Mày liệu mà làm...cả thằng nhóc đó và mẹ của nó đều không an thân." Lão trừng mắt đe anh
Lão căn bản không bằng loài cầm thú, anh là con trai của lão cũng chẳng quan tâm gì, quan tâm đến việc lợi dụng anh được bao nhiêu thôi. Do số anh xui xẻo vì cái di chúc đó mà nửa đời còn lại phải phục tùng lão. Cả đất nước này chẳng ai có thể giúp anh thoát khỏi lão.
"Cút ra ngoài..."
Anh mang uất ức không thể nào giải bày được rồi rời khỏi. Ở ngoài cửa, Dương Á Mỹ đã đợi sẵn.
Cô ta ôm chằm lấy anh.
"Anh ba không sao chứ?"
Cả nhà này ai cũng biết lão ta độc tài với anh nhưng lại giả vờ thương yêu ở ngoài mặt. Lúc trước, Dương Á Mỹ cũng là nạn nhân của ông ta.
Anh đẩy cô ra, cười nhạt một cái rồi xuống phòng bếp kiếm gì đó bỏ vào bụng. Anh nho nhã dùng bữa mà cô lại xót xa.
"Ba lại đánh anh sao?"
"Không có"
Cô ta có vẻ an tâm hơn một chút. Anh nhanh chóng ăn xong rồi trốn vào phòng. Lúc này, anh mới thấy được 20 cuộc gọi nhỡ của cậu. Anh nhìn màn hình điện thoại mà không có biểu cảm gì, lặng lẽ tắt nguồn điện thoại rồi lao đầu vào công việc.
***
Ở một nơi khác, cậu đang thả lưng vào ghế sô-pha êm ái đắt tiền. Cậu sầu muộn khi anh biến mất không nói lời nào, điện thoại cũng không bắt máy. Đột nhiên có tiếng điện thoại reo lên.
"Có chuyện gì?" Giọng cậu lãnh đạm
"Tôi đã thu mua phần lớn cổ phần của Dương Thị."
"Tốt. Trước tiên cứ để dưới tên của anh."
Cậu nói thêm vài vấn đề gì đó rồi ngắt máy. Cậu đã nói chuyện với người lạ mặt nào đó.
"Tốt rồi." Câu nói chứa nhiều ẩn ý của cậu
***
Buổi sáng hôm sau, ở bệnh viện YY, Thiên Diệp Tử chính thức nhập chức phó khoa, làm việc dưới trướng cậu. Cô ta rất được lòng mấy người ở khoa, cậu càng thấy chướng mắt.
Cậu trở nên chán ghét cô ta khi anh chủ động tìm đến cô. Vào giờ cơm trưa, anh cầm hộp cơm trưa đến chỗ cô ta mà còn để cậu nhìn thấy.
Ở trong văn phòng của Thiên Diệp Tử.
"Ba anh bảo đến gặp tôi sao?"
"Đúng vậy."
Anh lấy ra hộp cơm đưa cho cô.
"Cảm ơn. Mua chuộc tôi bằng thứ này sao?"
"Cô giúp tôi qua mắt ba tôi một thời gian thôi, có được không? Tôi nhờ cô đó."
"Anh dựa vào đâu mà tôi phải giúp anh?"
Anh lầm lì quỳ xuống trước cô làm cô khá bất ngờ.
"Nếu cô không giúp tôi, người quan trọng đối với tôi sẽ gặp nguy hiểm."
"Tại sao tôi phải quan tâm chuyện đó." Cô vẫn dửng dưng
"Điều kiện của cô là gì?"
"Theo tôi biết, anh có một cô em gái."
Anh dần hiểu chuyện, đứng dậy bước ra ngoài. Anh đứng trước cửa thở dài bị cậu bắt quả tang.
"Anh thích chạy trốn nhỉ?" Cậu kịp thời bắt lấy cổ tay anh, kéo vào phòng làm việc của cậu
Trong không gian kín, anh càng không dám nhìn cậu, sợ bị cậu ăn thịt mất. Cậu khó chịu kéo cằm anh lên liền bị hất tay ra.
Ánh mắt lạnh nhạt không còn một tia ấm áp nào như ngày hôm qua, cậu gấp gáp ép anh vào tường.
"Anh đừng có ép tôi." Cậu ghé sát vào mặt anh
Anh hờ hững nhìn sang chỗ khác mặc kệ cậu. Cậu bùng nổ rồi ghì anh vào lòng, tay cậu bất giác chạm vết thương trên lưng anh. Anh đau đớn mà run người lên, cậu lập tức phát hiện chuyện gì đó không ổn.
Cậu thô lỗ cởϊ áσ anh xuống, ép anh quay lưng về phía cậu. Một vết đỏ dài chạy dọc trên sóng lưng của anh, cậu bàng hoàng.
"Bảo bối, anh bị làm sao vậy?"
Anh khó chịu hất tay cậu.
"Mặc kệ anh."
Cậu đơ người, cậu biết anh nhất định sẽ rất đau. Anh là bảo bối của cậu, ai dám làm bảo bối của cậu đau?
Anh vội vã mặc áo lại.
"Không được rời đi. Em đi lấy thuốc sát khuẩn cho anh."
Cậu để anh ngồi trên ghế làm việc của cậu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vội vàng lên cánh môi mềm kia.
"Tôi sẽ trở lại ngay." Cậu xoay lưng là bắt đầu chạy
Cậu hoảng loạn vì anh, anh rất vui. Thế nhưng anh cần tránh xa cậu ra, như thế cậu mới có thể được an toàn. Anh đặt lại hộp cơm trưa chính tay anh làm trên bàn cho cậu.
"Xin em đó, coi chuyện hôm qua là một tai nạn và quên nó đi." Anh nói thì thầm
Anh không muốn mãi đắm chìm vào cậu nữa. Hôm qua là do anh ích kỷ nên mới gọi cậu đến. Anh hứa với bản thân sẽ không có chuyện như thế xảy đến nữa.
Cậu hối hả chạy về thì anh đã đi mất hút từ lúc nào.
"Sao anh ấy có thể ngoan ngoãn ngồi đợi được chứ?" Cậu cười tự giễu
Cậu nhìn thấy hộp cơm trên bàn, tiến lại gần.
"Anh muốn em nhung nhớ anh không dứt hay sao? Còn để lại thứ làm em nhớ đến anh."
Cậu nhìn sơ qua cũng biết, kiểu trang trí và mùi vị là do anh làm.
"Anh muốn tránh em, em càng bám lấy anh." Cậu bày ra nụ cười khó hiểu
Anh thực chất vẫn đang ở bệnh viện, đến phòng của mẹ Doãn.
"Tinh Hàm, đến rồi."
Mẹ Doãn đã gọi cho anh, bảo anh đến đón mẹ xuất viện.
"Để con cầm hộ mẹ."
Anh đưa mẹ ra xe bị cậu phát hiện được. Cậu không đến đó góp vui, lẳng lặng nhìn anh rời đi.
***
Cậu cũng đạp ga rời khỏi bệnh viện, đi đến nhà họ Dương.
"Bác sĩ Doãn đúng không?" Quản gia Lý
Doãn Thần đã trở thành bác sĩ riêng cho nhà họ Dương, công việc trưởng khoa chỉ là phần phụ. Huống hồ chi đã có Thiên Diệp Tử khá tài giỏi đảm nhiệm công việc của khoa.
"Phu nhân Dương, bà cảm thấy thế nào rồi?" Doãn Thần hỏi han
"Tôi hơi chóng mặt một chút."
Cậu nhìn sơ quá đã biết, bà ấy chẳng có bệnh gì. Có lẽ bà ta kêu ca một chút để Dương Âu Thần để ý đến.
Bà ta tên Thanh Y Vân, làm dâu họ Dương đã hai mươi mấy năm nên địa vị tương đối cao. Bà ta kiêu căng, thích gây sự chú ý đến mọi người. Vì bà ta mà lão kéo cả anh đang bận rộn công việc cũng phải trở về.
"Y Vân, em khó chịu ở đâu sao?" Lão thật quan tâm
"Bác sĩ Doãn khám giúp em rồi."
Lúc này, lão mới để ý đến cậu.
"Bác sĩ Doãn vất vả rồi." Lão nói mà nhìn anh
Lão biết vì cậu mà anh không đồng ý kết hôn với Thiên Diệp Tử, có nghĩa cậu là vật cản đường để lão làm đúng điều kiện của di chúc. Chắn tầm nhìn của vợ lão mà trừng cậu, buông ánh mắt đe dọa cậu đừng làm việc trái ý lão.
"Phải biết vị trí của cậu ở đâu." Lão vỗ vai cậu
"Ở trong lòng bảo bối nhà cậu chứ đâu." Nội tâm của cậu
Cậu cười lấy lệ.
"Chủ tịch Dương, ngài nên chăm sóc cho bà Dương tốt một chút." Cậu tốt bụng nhắc nhở
Sau đó, mọi người rời khỏi phòng để lão và vợ lão tâm tình bên trong. Quản gia Lý hiểu chuyện quay lưng bước đi.
"Làm trưởng khoa bệnh viện YY thiếu tiền sao, chạy đến đây làm gì?"_Anh cau có
_To be continued_