Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 22: Bổn phận lấy vợ sinh con

Cậu thả bốn chữ ngọt ngào đó rồi rời đi. Tuy vậy, anh không vui tí nào. Cậu luôn làm những hành động khiến anh hiểu lầm. Cậu càng dịu dàng với anh, anh càng không yên tâm tí nào. Bởi vì anh sợ đến một lúc nào đó, anh lún sâu vào tình cảm ảo tưởng này. Đến khi đó, anh sẽ khốn đốn đến mất mặt.

Miệng anh nhạt nhẽo cười, đem hộp bánh đặt vào một xó trong tủ lạnh. Cậu tưởng anh sẽ lén lút ăn tiramisu một cách ngon lành. Ai dè đến mở hộp bánh, anh còn chưa làm?

"Đúng là tốn công, tốn sức."

Cậu nói rồi đến chỗ chiếc xế hộp sang xịn của anh, đâm thủng cái lốp xe của anh.

"Xem ngày mai anh phải làm sao?"

Cậu như thế này là quá trẻ con. Thế nhưng vẫn có thể hiểu được, cậu đơn giản muốn đưa anh đi làm. Cậu muốn làm cho anh phải năn nỉ ỉ ôi với cậu.

Sau khi vừa làm xong một tàn ác, cậu bình tĩnh bước vào nhà. Anh đang gọi điện thoại nên chắc chắn không biết chuyện cậu vừa làm.

Anh đang trên tầng nói chuyện điện thoại.

"Mỹ Mỹ, tối nay anh không thể về được. Sức khỏe của mẹ Doãn không tốt..."

"Được, để em giúp anh thu xếp."

"Cảm ơn em."

Anh ngắt máy thì giật mình khi thấy cậu đường đường chính chính nghe lén cuộc nói chuyện của anh. Dòng suy nghĩ bỗng trở nên loạn xạ.

"Chuyện hôm nay, em yên tâm. Sau này, anh sẽ tránh gặp mặt em. Anh biết em ghét anh..." Không hỏi nhưng anh tự giải thích

"Thì sao?" Cậu hiên ngang hỏi lại

"À, anh phải đến chỗ của mẹ. Anh ngủ cùng bà ấy."

Nói xong anh liền phóng đi, không cho cậu có cơ hội nói năng gì thêm.

"Tôi đâu có ghét anh." Cậu bỏ tay vào túi quần nói nhỏ

***

Anh và mẹ Doãn tâm sự một hồi rồi tắt đèn đi ngủ. Mẹ ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất.

Anh trải một tấm đệm nhỏ, lấy thêm cái chăn rồi ung dung rơi vào giấc ngủ. Ở nhà chính Dương Thị anh khó ngủ, đến đây lại an nhàn ngủ ngon. Anh lớn lên ở đây, đặc biệt là cùng với Tiểu Thần của anh nên không khí gần gũi vô cùng.

Anh đang nằm đấy, một cảm giác ấm áp dễ chịu đến từ sau lưng anh. Cậu ghì anh vào lòng, anh tỉnh dậy nhưng không phát giác cậu. Anh để cậu tự tiện ôm chặt anh.

Cậu lén lút ngửi hương thơm ở cổ anh. Một khi chạm vào anh, cậu có thói quen này.

"Tôi ghét anh." Cậu rỉ vào tai anh, mặc kệ anh có nghe thấy hay không

Hành động của cậu dịu ngọt như thế mà lời nói khiến anh nhói đau. Anh giả vờ ngủ say, cũng muốn ngủ say, ngủ say trong cơn mộng ngọt như mật lúc này.

Đột ngột, cậu cắn vào gáy anh một phát. Anh đau điếng, gồng mình chịu đựng.

"Bốn năm trước, anh làm tôi đau đớn hơn thế này nhiều." Cậu vẫn thủ thỉ bên tai anh

Cậu thấy anh vẫn không có dấu hiệu thức dậy, thủng thẳng kéo anh sát vào ngực để tận hưởng trọn vẹn hơi ấm từ anh.

"Rốt cuộc em ấy muốn cái quái gì đây?" Nội tâm đau đến rỉ máu của anh

Hình như cậu đang lấy mật chứa độc để gieo vào người anh. Cậu muốn giày vò anh bằng cái thứ mật chết người này.

***

Vào buổi sáng, mẹ Doãn là người thức dậy đầu tiên. Bà đã quen với cuộc sống một mình, việc ngồi dậy chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Tuy bà liệt hai chân nhưng thân trên vẫn rất khỏe mạnh, giúp bà từ giường chuyển sang xe lăn.

Hai cậu con trai của bà vẫn nằm trong chăn ôm nhau tha thiết. Bà cười nhẹ một cái rồi mở cửa ra ngoài, cố gắng không đánh thức bọn họ.

Vài phút sau đó, anh cựa quậy trong l*иg ngực của cậu. Loay hoay một lát có thể xoay người đối diện cậu.

"Anh đã rất nhớ em, cực kỳ nhớ em."_ nh thì thầm, không lo về việc cậu có nghe thấy

Anh dùng sóng mũi cạ cạ vào mặt cậu như đang nũng nịu vậy.

"Mà em lại có người yêu rồi. Người đó còn gầy, trẻ hơn anh rất nhiều." Anh tỏ vẻ ghen tỵ

Anh đẩy tay của cậu ra, cố gắng thoát khỏi vòng tay ấy. Sau đó, rón rén đi ra ngoài.

"Cạch..."_Tiếng đóng cửa

Cậu ngay lập tức mở mắt. Báo thức ngọt ngào buổi sáng phát huy hết công dụng. Mấy câu nói nhớ cậu, làm cậu phải kiềm chế mệt mỏi.

"Nhớ mình vậy sao? Còn ghen tỵ với Chu Hạ." Cậu như đạt được mục đích gì đó, cười rộ ra

Anh đi tới mấy chậu cây xanh trên ban công. Anh tưới cho chúng một ít nước rồi thủ thỉ thù thì với bọn chúng.

"Nếu tao là mày thì ung dung tự tại biết bao. Vậy sẽ chẳng phải đắn đo suy nghĩ thứ gì, hằng ngày vui vẻ phơi nắng sớm."

"Làm người không muốn, muốn làm cây xanh?" Cậu tỉnh dậy là đi tìm anh ngay

Anh thấy cậu liền đặt chậu cây xuống, có ý định bỏ chạy.

"Anh định đi đâu?" Cậu bắt cổ tay anh chuẩn xác

Anh lườm cậu.

"Không phải bảo anh xuất hiện trước mặt em sẽ bóp chết anh sao?" Anh không vui hất tay cậu ra

"Mẹ kêu tôi bảo anh xuống ăn sáng."

"Ừ" Anh biết cậu do mẹ gọi nên đến tìm anh, anh bất quá hơi ngại một chút

Anh bỏ chạy xuống lầu. Anh muốn ở bên cạnh cậu lâu một chút nhưng không được, anh sợ sẽ đi quá xa tương tự như ở quán bar hôm trước.

Anh vào phòng thay y phục. Anh đến đây rất thường xuyên nên việc có quần áo ở đây là điều đương nhiên.

"Em vào được không?" Cậu tự nhiên gõ cửa

"Không được."

Nào ngờ cậu có thèm chú ý đến câu trả lời, hiên ngang xông thẳng vào phòng anh. Anh giật mình xoay vào phía sau.

"Đã nói là không được vào." Anh hoảng hồn cài cúc áo lại

"Đem thuốc vào cho anh. Chỗ đó đỡ chưa?"

Làm sao cậu có thể hỏi một cách bình tĩnh như vậy? Đó là chuyện riêng tư của anh mà.

Anh mau chóng uống thuốc.

"Cho tôi xem."

Anh bị sặc nước, ho khan đáng thương.

"Tôi là bác sĩ, cần biết tình trạng của bệnh nhân." Mặt cậu không có chút ngại cả, mạnh mẽ biện minh

"Vẫn ổn."

Cậu bày ra vẻ mặt không tin tưởng lời nói của anh.

"Vậy có dùng miếng dán..."

"Có dùng." Anh cố nói chặn họng cậu, không muốn thấy cụm từ xấu hổ kia

Anh lại bỏ chạy thục mạng, cậu cứ thích trêu chọc anh.

"Dễ thương~" Cậu cười rộ lên, thỏa mãn khinh khủng

Bữa sáng được anh xử lý trong tích tắc, uống một cốc nước ép cam thanh mát.

"Tôi đưa anh đi làm."

"Không cần."

Cậu cười lén lút, hôm qua cậu đã tính kế cả rồi. Cậu thong dong ngồi nhìn anh chào tạm biệt mẹ. Cậu dùng xong bữa sáng rồi mang vẻ mặt đắc ý ra ngoài.

"Hỏng lốp xe sao?"

Anh nhìn cậu bực bội.

"Không biết bọn trẻ con nào phá phách."

Cậu bị nói trúng tim đen thì cười trừ lấy lệ, lặng lẽ nhìn anh tức giận.

"Hay là bảo em ấy đưa mình đi. Không được, lúc nãy mình nói không cần rồi." Nội tâm băn khoăn của anh

"Trùng hợp, xe tôi không hỏng. Tôi đưa anh đi."

Cậu như nhìn thấu anh vậy, anh bất giác gật đầu một cái.

"Cài dây an toàn vào." Cậu lạnh lẽo nhắc nhở

"Ờ."

Anh cố tránh nhìn cậu, cứ lo nhìn cây cối bên đường mãi.

"Dừng ở đây được rồi."

Cậu chẳng đoái hoài anh, hiên ngang đậu ngay cửa của đại sảnh Dương Thị. Việc làm của cậu như đang khoe mẽ, cậu là tài xế của anh.

Anh tức đến không nói nên lời, bỏ lại câu tạm biệt nhạt nhẽo.

"Đi đây."

"Ừ"

Cậu xoay bô lăng đi với tâm trạng vui vẻ nhất, một buổi sáng hoàn mỹ nhất của cậu.

Anh bước xuống từ chiếc BMW lạ mặt, các nhân viên đều xì xào bàn tán. Lắm lúc còn để anh nghe thấy.

"Giám đốc Dương, chủ tịch bảo muốn gặp anh." Cố Dịch Phong cúi đầu chào rồi nói

Anh lập tức thở dài, lão già đó định giở trò gì không biết. Anh có mặt tại phòng chủ tịch.

"Sao hôm qua không về nhà?" Lão vào thẳng vấn đề

"Đến nhà cũ ạ."

Lão đang uống trà, không hài lòng đặt mạnh cốc trà xuồng bàn.

"Đến gặp thằng nhóc kia? Ba đã bảo tránh xa nó ra kia mà. Bổn phận của con là lấy vợ sinh con có biết không hả?"

Lão nổi giận lôi đình, thẳng tay đấm vào mặt anh.

"Con xin lỗi." Anh cắn chặt răng cam chịu

Bốn năm nay, anh không dám cãi lão nữa. Tai nạn của mẹ Doãn là do lão, vì anh cứng đầu làm trái ý lão. Bây giờ cả Tiểu Thần cũng về nước rồi, lão có thể dễ dàng đe dọa anh rồi.