Anh không muốn cậu bị tổn hại nên cứ chiều theo ý lão.
"Đến bệnh viện YY cùng ba, gặp gỡ truyền thông ở đó. Con chuẩn bị cho kỹ." Lão chỉnh sửa áo ngay ngắn lại
"Vâng." Anh ngoan ngoãn dạ thưa
Anh cúi mặt rời khỏi đó.
"Anh không sao chứ?" Cố Dịch Phong lo lắng hỏi
"Không sao."
Cố Dịch Phong làm việc cho anh đã lâu, chứng khiến chuyện này như cơm bữa.
"Trợ lý Cố, chuẩn bị xe đến bệnh viện YY."
Dương Âu Thần thông báo trước cho cánh nhà báo, ông cùng con trai đến đến bệnh viện YY. Hai người họ xuất hiện ở bệnh viện như minh tinh nổi tiếng đánh động cả viện trưởng đến.
Viện trưởng đến đem theo Doãn Thần và cả con gái ông ta.
"Chủ tịch Dương, chào mừng chào mừng." Viện trưởng cùng lão bắt tay
"Đây là Dương Tinh Hàm, con trai quý tử của tôi đấy." Lão niềm nở giới thiệu anh
"Rất phong độ."
Viện trưởng nhìn anh khen ngợi. Anh cũng nở nụ cười làm lộ ra khóe miệng bị thương của anh
"Anh ấy bị đánh sao?" Nội tâm bất an của cậu
"À, đây là nhân tài của chúng tôi. Tiến sĩ trẻ tuổi mà tài cao, Doãn Thần." Viện trưởng giới thiệu cậu
Lão nhìn cậu xem thường, bắt tay hời hợt. Anh và cậu liên tục truyền cho nhau ánh mắt khó hiểu. Anh dùng khuôn mặt lạnh nhạt mỗi khi ra ngoài, đương nhiên cậu không muốn anh dùng khuôn mặt đó đối phó với cậu.
Ngay ở đó, cô gái của viện trưởng không ngừng ngắm anh chằm chằm. Khuôn mặt ưa nhìn, cơ thể rắn chắc tương đối, lại giàu có, ai có thể không thích đây?
"Chào anh, em là Thiên Diệp Tử." Cô ngoắc miệng cười tươi
Anh đang bận để tâm đến cậu mà không nghe thấy, liền bị lão mắng.
"Con gái nhà người ta chào hỏi con kìa. Thằng ngốc này." Lão mắng anh trước nhiều người
Anh vội vàng gật đầu chào hỏi Thiên Diệp Tử.
"Chào, tôi là Dương Tinh Hàm."
Anh đưa tay ra bị cô ta nắm chặt, phải dùng lực mới chịu buông. Cô gái này có tâm niệm với anh rồi, cậu bực tức thấy rõ.
"Viện trưởng có con gái du học mới về nước giỏi giang, con trai tôi điều hành công ty cũng không tệ. Chúng ta chắc chắn có duyên nha." Lão bàn bạc mà cười vui
Anh biết ngay, lão muốn gắn ghép anh và cô ta. Bất chấp lão biết anh đã có người trong lòng, một mực ép buộc anh.
"Con ở đây với Diệp Tử, nói năng cho lịch sự vào." Lão đe doạ vỗ vỗ vai anh
Lão và viện trưởng rời đi, đến phòng bệnh nhân diễn xuất thăm hỏi trước ống kính. Còn lại ba người, không khí cũng trở nên dễ thở hơn.
"Tinh Hàm, chúng ta đến phòng kín trò chuyện." Cô ta thì thào vào tai anh, kéo anh đi trước mặt cậu
Cậu chứng kiến tất cả, anh rời đi không một lần nhìn lại. Bỗng dưng, cậu bị ôm từ đằng sau.
"Lại là cái ôm chán ghét này." Cậu nghĩ thầm rồi nhanh hất tay y ra
"Chu Hạ, đây là nơi làm việc."
"Tôi xin lỗi. Đi theo tôi."
Y dẫn cậu đến cuối hành lang, nơi đây khá tối.
"Tôi làm xong hết việc cậu giao rồi. Giỏi không?"
"Ừ"
Cậu chẳng mấy hứng thú với Chu Hạ, chỉ muốn anh ghen tức khi trở về nước mới chọn y.
"Sao cậu lạnh nhạt với tôi vậy? Lúc trước cậu không như vậy?"
Đúng là lúc trước cậu giả vờ, cậu đối đãi với y như với anh. Bây giờ, anh đã gần ngay bên cạnh nên không cần tiếp tục trò chơi nhạt nhẽo đó.
"Tôi phải đi làm việc rồi."
"Cậu nói dối, viện trưởng đã cho cậu nghĩ việc toàn bộ hôm nay." Y cố chấp ôm lên hông cậu nhõng nhẽo
"Không có tác dụng đâu, buông tôi ra."
Bất ngờ thay trong khi cậu và y đang giằn co, anh và cô ta bước ra. Anh thả một ánh mắt thất vọng về phía cậu. Anh đã từng nghĩ anh và cậu gượng ép một chút sẽ có bước tiến khả quang. Nhưng không...
"Diệp Tử, chúng ta đi thôi. Anh thực hiện động tác nắm tay cô ta một cách rõ ràng, muốn cậu xem cho thật kỹ
Cậu nhìn thấy anh đang trả đũa mình, thì hất mạnh y ra.
"Chúng ta chia tay đi."
Cậu thẳng thừng tuyên bố, bỏ lại một mặt trắng bệch của y. Cậu nhanh chóng đuổi theo anh, anh đang đứng đợi cô ta thay y phục.
"Đi theo em." Cậu bấu thật mạnh cổ tay anh kéo đi, đến phòng làm việc riêng của cậu
Cậu mạnh tay khóa chốt cửa lại, ép anh vào tường. Anh vùng vẫy đấm mạnh vào mặt cậu.
"Em muốn cái quái gì đây?"
Cậu càng mạnh bạo hơn nữa, khóa chặt anh lêи đỉиɦ đầu. Thân thể cậu ép chặt anh đến khó thở. Cậu hung hăng chiếm đoạt cánh môi mềm mịn, từng chút từng chút mυ'ŧ hết vị ngọt ở đó. Môi trên môi dưới anh bị cậu quấn lấy chặt chẽ mυ'ŧ mát.
"Ưʍ..."_Anh gồng người đẩy ngực cậu ra
Cậu chịu dứt môi anh ra, hơi thở gấp gáp phả vào mặt anh nóng hổi.
"Em chia tay với cậu ta rồi..."
Anh ngạc nhiên nhìn cậu, dùng ánh mắt dò hỏi đập vào cậu.
"Là thật." Cậu nhất mực khẳng định
Anh thở dài rồi đặt nụ hôn nhẹ vào gò má của cậu.
"Anh phải đi xem hoà nhạc với Diệp Tử."
Cậu sướиɠ rơn người khi anh nhỏ giọng như vậy. Anh chỉnh sửa lại quần áo bước ra ngoài. Cậu thừa biết anh vụng ý của anh, là bảo cậu đi theo anh.
"Dễ dàng thật đấy..."_Cậu cười tà
Anh nhanh chân đến chỗ Thiên Diệp Tử, may mắn đợi thêm lúc nữa cô ta mới bước ra.
"Anh đã đặt vé xem hòa nhạc rồi."
"Nhanh vậy sao?"
Trong lúc chờ đợi, anh đã đặt 3 vé online rồi gửi qua chỗ cậu một vé.
"Anh đưa em đi."
Anh dẫn cô ta ra bãi đỗ xe, cũng luôn quan sát phía sau. Cậu vẫn theo sát anh, lái xe theo đuôi anh.
Đến buổi lễ hòa nhạc, anh và cô ta đã yên vị tại hàng ghế đầu. Lúc này, cậu mới chịu xuất hiện nhưng không muốn Thiên Diệp Tử để ý, cậu phải đi đường vòng để ngồi cạnh anh.
Doãn Thần ngồi bên trái anh, cô ta ngồi bên phải.
Tất cả đèn đều được tắt ở phía ghế ngồi, ánh đèn sáng được hạ trên sân khấu. Một không gian tối mịt ở bên dưới giúp cậu thuận lợi chạm vào anh.
Ban đầu chỉ ngoắc ngón tay út của anh, từ từ chuyển dần đến tình trạng đan chặt tay. Căn bản hai người đang ở thế giới riêng, không bận tâm đến dàn nhạc trên sân khấu.
Tay cậu bắt đầu hoạt động ở phạm vi rộng hơn, mân mê phần má đùi trái của anh. Dây thần kinh anh căng như dây đàn, tựa như đang làm việc gì đó sai trái. Tay anh chặn tay cậu ngăn cản lại hành động sờ soạn thì cô ta gọi anh.
Anh giật thót, cậu thu tay lại.
"Em có việc bận phải rời đi."
"Để anh đưa em về."
Anh bỏ mặc cậu ở lại, nhanh chóng đưa cô ta rời đi.
"Chán thật đấy, bảo bối đi mất rồi." Nội tâm than phiền của cậu
Anh cảm thấy cậu kì lạ. Với tính cách của cậu, sao lại không chán ghét anh? Hơn nữa, anh vẫn cảm thấy cậu có hứng thú tuyệt đối với anh? Hay là cậu đang toan tính gì chăng?
_To be continued_