Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 21: Tôi mua cho anh

Tầm 9h, Chu Hạ mới xuất hiện ở bệnh hiện YY. Chu Hạ ỷ lại vào cậu, nghĩ cậu là trưởng khoa sẽ bao che cho y.

"Ngày đầu tiên đã trễ làm tận 3 tiếng đồng hồ."

Cậu triệu tập tất cả thực tập sinh của khoa lại, chứng kiến cậu mắng y. Mọi người đều xì xào bàn tán về y, nói y chẳng có địa vị gì mà kiêu ngạo.

Dáng vẻ thảm của y không ai bận tâm mà còn chê trách. Còn cậu chỉ nhắn vỏn vẹn dòng tin nhắn.

"Nguyên tắc em đến trễ, tôi phải trách phạt em."

Nghe thì có vẻ ngọt ngào, cậu nhắn chẳng có tí cảm xúc nào. Cậu thích nghi với công việc rất nhanh. Tận tụy, tận tâm, phân tích cẩn thận bệnh tình của bệnh nhân.

Cậu vừa đến ngày đầu tiên đã nhanh chóng hoàn thành hai ca phẫu thuật kéo dài 6 tiếng. Dây thần kinh căng thẳng vì tập trung quá lâu, đôi tay cũng đã mỏi nhừ. Cậu tan làm đã 5h chiều.

Tiếng điện thoại liền rung lên, cậu lười biếng nhấc máy.

"Con trai về nhà ăn cơm đi. Tinh Hàm cũng có đến."

Cậu nghe thấy cái tên đó, bản thân bỗng dưng khỏe khoắn hẳn lên, mệt mỏi bay mất.

"Con đến ngay."

Cậu vừa bỏ điện thoại vào trong túi quần thì có hai tay gầy gò ôm lấy từ phía sau. Không thấy vui vẻ thì liền hất tay ấy ra, cậu cau mày bảo.

"Đây là nơi làm việc."

Chu Hạ làm như bị uất ức lắm.

"Ở đây là bãi đỗ xe mà, không ai thấy đâu."

Cậu thở dài vì cậu trai ôm yếu này không hiểu chuyện gì cả.

"Sau này không được hành động lộ mãn." Cậu nghiêm mặt đe dọa

Y tỏ vẻ cún con ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.

"Ừ, về đi." Cậu xua đuổi khéo

"Không đưa em về sao? Hẹn hò được 3 tháng rồi."

Cậu trầm mặc vài giây rồi đồng ý cho y lên xe.

"Đến gặp mẹ tôi."

Cậu đưa y đến nhà cũ.

"Anh ấy lái xe đến đây?" Nội tâm của cậu

"Vào nhà." Cậu chán chường nhắc nhở y

Mẹ Doãn cùng anh đang ở trong bếp, hương thơm tỏa ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ khứu giác.

Cậu đi thẳng vào bếp còn đem theo y. Anh nhìn thấy cậu rồi thấy người con trai xinh xắn bên cạnh, trong lòng chợt chóng vánh.

Mẹ Doãn ngơ ngác nhìn cậu trai kia.

"Cháu chào bác ạ. Cháu là Chu Hạ, người yêu của Doãn Thần."

Mẹ Doãn trố mắt nhìn, con trai bà chưa từng comeout một lần nào. Bây giờ đột ngột đem một nam nhân gầy gò đến, mẹ nhất thời sững sốt hết cỡ.

Mặt của cậu vẫn không biến sắc, không khí trở nên đông cứng lạnh, y đã hiểu ra gì đó.

"Cậu ấy nói có đúng không?" Mẹ Doãn chỉ thẳng mặt cậu

"Đúng."

Một mũi tên trúng hai con nhạn. Mẹ Doãn thất thần vì con trai là gay. Còn anh đang khó chịu vì cậu khoe khoang người yêu.

Bữa cơm coi như toang. Anh lập tức đưa mẹ vào phòng an ủi, cách ly với hai con người kia. Sau một hồi trò chuyện với mẹ, anh nói giúp cho cậu vài câu.

Tuy vậy, tạm thời anh vẫn không thể yên tâm. Sức khỏe của mẹ không còn tốt như lúc trước nữa, anh quyết định ở lại đây hôm nay.

Anh ra phòng bếp lấy bữa tối cho mẹ. Tiện thể, anh lướt mắt nhìn đôi "uyên ương" ở ngoài phòng khách.

"Cậu ta vẫn chưa chịu về. Ngồi đây dính lấy Tiểu Thần." Nội tâm sân si của anh

Mải mê với suy nghĩ trách móc người ta, anh vô ý làm rơi cốc nước. Nghe âm thanh, cậu và y liền chạy tới.

Mảnh vỡ thủy tinh văng tung tóe trên nền đất làm chân anh chảy cả máu.

"Sao anh không cẩn thận?" Cậu vội đi tìm băng cá nhân và thuốc sát trùng

Anh không thể di chuyển vì những miếng thủy tinh có thể đâm vào chân. Anh cười ngại với y. Mọi sự dịu dàng vốn có của cậu đối với anh, không che giấu mà lộ ra hết.

"Đây là cậu ba của Dương Thị mà. Tại sao liên quan đến Doãn Thần của mình?" Y thầm nghĩ

Lúc đó, cậu đã chạy đến có vẻ rất hốt hoảng. Nhanh chóng một phát bế anh ra khỏi phòng khách, đặt lên sô-pha.

Mọi chuyện y đều nhìn thấy hết. Tại sao nam nhân họ Dương này cao to như vậy lại được cậu bế bổng. Điều mà cả người yêu như y chưa từng được thử.

Cậu gấp rút khử trùng vết thương cho anh một cách cẩn thận và tỉ mỉ. Anh thấy y nhìn cậu ngơ ngốc thì gọi cậu.

"Được rồi, anh tự làm được." Anh từ chối cậu

Anh có cố ý ra hiệu, cậu lơ đi.

"Chu Hạ đang ở đây mà." Anh khó xử

"Không sao. Em ấy sẽ hiểu, bệnh nghề nghiệp thôi."

Người anh đơ lại. Vậy từ nãy đến giờ cậu không quan tâm anh, hành động này là do thiên chức bác sĩ của cậu thôi.

Giọng điệu rành mạch của cậu làm cho y an tâm. Y nhanh chóng dẹp bỏ những suy nghĩ đố kỵ ban nãy.

"Anh Tinh Hàm không sao chứ?" Y hỏi

"Không sao."

Anh cười mà mắt lại buồn bãi vô cùng.

"Ngớ ngẩn. Lại mơ tưởng rồi." Anh thầm nghĩ mà trong lòng xót xa

Anh đi thu dọn đống thủy tinh vỡ do anh làm ra rồi hâm nóng thức ăn đem vào cho mẹ Doãn. Dáng vẻ buồn tủi của anh, cậu nhận ra ngay. Tự dưng trong lòng cậu ánh lên tia vui vẻ.

"Muộn rồi. Tôi đưa em về."

Trên đường đi, cậu cũng tốt bụng mua một ít bánh cho y.

"Ngày mai nhớ đến sớm."

Cậu lạnh lùng thả y ở ngoài ngõ, rồi đạp ga đi mất. Mối quan hệ của cậu và y nhạt nhẽo chẳng có mùi của tình yêu.

Không một chút đắn đo, cậu đạp phanh tại nhà cũ. Cậu lấy ra trong cốp xe hộp bánh tiramisu thượng hạng-loại bánh anh thích nhất.

"Nhất định anh sẽ thích cho mà xem." Cậu cười mỉm mỉm

Cậu từ từ đẩy cửa đi vào trong, nhìn thấy anh đang ngồi dùng bữa tối.

"Sao...em trở lại đây?" Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu

"Đây là nhà tôi. Tại sao lại không được về?"

Cậu nhướng mày, làm vẻ cậu xuất hiện ở đây là chuyện hiển nhiên. Thực chất lý do là anh.

Anh nhìn ngó một lát đã thấy được hộp bánh tiramisu trong tay cậu. Thế nhưng quyết định làm ngơ, anh thừa biết cậu sẽ không mua cho anh. Có thể cậu chỉ muốn chọc tức anh, giám đốc Dương Thị mà đi xin xỏ hộp bánh thì không đáng mặt cho lắm.

Cậu hơi thất vọng vì anh không có ý để tâm đến hộp bánh trên tay cậu, đành đặt nó ngay ngắn trước mặt anh.

"Ý gì đây?" Mắt anh vẫn bị thu hút bởi hộp bánh

Cậu đi lấy bát đũa rồi ngồi xuống bàn ăn. Hai người dùng bữa trong im lặng, anh chẳng nhìn cậu. Từ đầu đến cuối, anh đều cúi mặt làm cậu tò mò về biểu cảm của anh hơn.

"Không muốn ăn tiramisu sao?" Cậu thẳng thừng hỏi

"Có thể không?" Anh rụt rè bảo

"Tôi mua cho anh."

Bốn chữ này bay vào không trung, sao lại làm người ta hiểu lầm như thế chứ!

_To be continued_