Anh ngẩn ngơ nhìn cậu, ánh mắt không có ý tốt nhưng đã dịu dàng hơn lúc chiều nhiều.
"Anh đến đây thường xuyên không? _Cậu lấy một ít khăn giấy lau vệt rượu
"Cũng thường đến." Anh ngượng ngượng bảo
Cậu không hiểu sao lại nổi giận mạnh tay chà xát, xui xẻo trúng ngay điểm ngực của anh.
"Đau..."_Anh nhăn mặt đáng yêu
Cậu thích thú cười gian xảo. Hành vi của cậu không cố tình mà là cố ý. Cậu ghẹo anh để nhìn thấy biểu cảm dễ thương lúc nãy.
Một người vui vẻ một người đau đến phát khóc. Cậu mang ý đồ xấu xa đến chỗ anh.
"Tôi là bác sĩ để tôi xem giúp anh. Cởϊ áσ ra đi..."_Giọng cậu rất quả quyết
Lúc này anh bỗng dưng ngây thơ khờ dại nghe lời cậu. Anh để cậu thích thú đứng nhìn cảnh quan đẹp mắt.
"Lại gần đây." Cậu ra lệnh
Tự dưng, cậu nghe bước chân ai đó đang bước tới. Cậu dứt khoát kéo anh vào phòng vệ sinh chốt cửa lại.
Lúc nãy, nhà vệ sinh không có ai nên cậu mới mạnh mẽ thực hiện ý đồ, bây giờ có người đến nên không thể để anh chịu thiệt được. Huống hồ thân thể anh xinh như ngọc vậy.
"Kì lạ. Lúc nãy, anh ấy vào phòng vệ sinh. Sao không thấy người đâu thế này?" Đây là giọng của Chu Hạ
Chu Hạ nhìn lướt qua cánh cửa đóng rồi không nghi ngờ đi ra ngoài.
Nghe tiếng bước chân dần xa, anh thở phào một cái. Bỗng dưng, anh thấy cậu nhìn anh. Ánh mắt đó đá xoáy một đường vào tim anh, hơi thở anh trở nên gấp gáp.
Phòng vệ sinh chứa hai người đàn ông trưởng thành, thân thể còn cường tráng nên cảm giác chật chội hẳn ra. Cậu bắt đầu lấn lướt anh, miệng nhếch lên nụ cười nham hiểm.
"Người lúc nãy là bạn trai tôi. Anh thấy thế nào?"
Áo của anh đã cởi tung nút, l*иg ngực gợi cảm lộ ra dụ người dễ sợ. Cậu dùng một ngón trỏ kéo cằm anh lên, nhìn rõ sắc mặt đỏ bừng của anh.
"Sao anh không trả lời tôi hả?" Giọng cậu không quá lớn nhưng có uy lực chết người
"Anh...cảm thấy giọng bạn trai em nghe rất hay." Anh đã bị cậu ép sát, không còn chỗ thoát
"Rất hay? Sao tôi cảm thấy giọng anh lại hay hơn nhỉ?" Cậu cười nhẹ dọa anh
"Tiểu Thần...làm thế này không đúng." Anh nhỏ giọng bảo
"Không đúng ở chỗ nào?" Cậu đưa mũi vào cổ anh ngửi ngửi
"Như này sẽ có lỗi với bạn trai của em."
Anh vừa dứt lời thì cậu cắn anh một cái. Anh nhất thời chịu đau không kêu la. Vết cắn ấy may mắn nằm ở thấp, cổ áo sơ mi có thể che lại.
Anh chớp chớp mi mắt vì đau mà cậu tưởng anh đang câu dẫn cậu. Ý thức phóng túng làm cậu kiêu ngạo mυ'ŧ lên môi anh.
Bàn tay hư hỏng mạnh bạo gãy ngang điểm ngực mẫn cảm của anh. Môi lưỡi lâu ngày chưa gặp nhau nên dây dưa lâu thật lâu.
Đến khi điểm ngực anh bị trêu ghẹo đến đau buốt thì mới đẩy cậu ra. Anh hấp tấp cài cúc áo lại, cậu cũng vì thế mà định thần lại được.
Cậu chỉnh sửa quần áo ngay ngắn rồi thốt ra một câu khiến anh hụt hẫng.
"Cảm xúc nhất thời thôi. Đừng bận tâm."
Không hiểu sao anh lại thấy không khí lạnh lẽo như vậy.
Cậu là người chủ động nhưng lại nhanh chóng bác bỏ trách nhiệm của bản thân, thong thả đi ra ngoài như chưa có chuyện gì xảy.
Anh không biết nghĩ gì nữa, chỉ biết đau lòng mà thôi. Một nam nhân bị ức hϊếp đến đáng thương.
Anh rời khỏi phòng vệ sinh ra ngoài tìm cậu đã không thấy bóng dáng đâu, tâm trạng tụt xuống vực thẳm.
Dù gì thân thể chỉ có cậu đã nhìn qua, anh là của riêng cậu rồi!!!
Anh nhắn tin cho Dương Hi Triết, bảo anh sẽ về trước. Về đến nhà, anh dặn dò tài xế quay lại chỗ quán bar đợi gã. Còn phận anh lên phòng nghỉ ngơi.
Anh vào phòng tắm thay y phục, đánh răng. Đến một lúc sơ hở động phải ngực liền đau đớn.
Ở nhà nên anh chỉ mặc áo thun sẫm, anh vội vén lên nhìn.
"Sưng đỏ luôn rồi." Anh muốn khóc thét đến nơi
Anh cảm thấy cậu quá đáng cực kỳ, động thủ với điểm ngực mỏng manh của anh. Như thế này, anh làm sao mặc áo sơ mi đi làm?
"Mai phải đi khám." Giọng anh than thở
Anh nhìn điểm ngực đáng thương trong gương thở dài, lịch làm việc của anh phải dời lại rồi. Gọi cho Cố Dịch Phong là điều tiếp theo anh làm.
"Trợ lý Cố, cậu giúp tôi hủy hết lịch làm việc của buổi sáng."
"Có chuyện gì sao ạ?"
"Tôi đi khám bệnh. Cậu đặt giúp tôi lịch hẹn với bệnh viện YY. Nhớ kín tiếng một chút."
"Vâng."
Mọi việc được Cố Dịch Phong lo rất tốt. Các bác sĩ trong lĩnh vực sếp y yêu cầu chỉ toàn là nữ nên y trực tiếp gọi đến một bác sĩ đa khoa nam.
Người đó là Doãn Thần, tuy cậu chuyên mảng phẫu thuật nhưng kiến thức về các khoa khác đương nhiên không thiếu. Cậu có văn bằng loại giỏi về đa khoa, bên cạnh tiến sĩ chuyên mảng phẫu thuật.
"Mong chờ thật đó." Cậu cười tà rồi đắp chăn đi ngủ, trông cho trời mau sáng
***
Anh đặt lịch hẹn lúc 8h nên vừa ăn sáng là đến ngay bệnh viện. Anh mặc một bộ vest lịch lãm, bên trong phối cùng sơ mi nâu đẹp đẽ. Cổ áo kéo thẳng để che vết cắn hôm qua của cậu.
Không muốn gây sự chú ý, anh vào trong bệnh viện một mình. Anh bước đi chậm rãi đầy lo âu, nam nhân đến khám về ngực thì có hơi kì lạ.
Anh chậm chạp gõ cửa.
"Vào đi."
Anh vừa nghe giọng này thì mặt đã sượng lại định cất bước chạy đi. Thế mà cậu lại nhanh hơn, từ lúc nào đã mở cửa túm tay anh lôi vào.
"Không muốn làm lớn chuyện thì vào trong đi." Cậu đe doạ
Anh ngồi trên giường bệnh, còn cậu thì cậu lục lọi tìm thuốc cho anh.
"Hôm qua, mấy giờ anh về?"
"Không nhất thiết, anh phải báo cho em." Anh cúi mặt đáp
Cậu đem thuốc đặt lên xe đẩy, đến chỗ anh. Anh thấy thế càng gục mặt xuống, cậu bất chợt tò mò kéo cổ anh ra xem.
"Vết cắn hôm qua đã mờ rồi." Cậu nhìn nó mà tự đắc
Anh hất tay cậu ra tỏ vẻ khó chịu.
"Anh sẽ bảo người khác đến khám nên..." Anh ngẩn mặt bảo
"Ấy ấy, không đâu. Ở đây toàn bác sĩ nữ, anh muốn đem dáng vẻ xấu hổ cho mấy người đó xem à?"
Chỉ như vậy, cậu đã khiến anh cứng họng không nói được lời nào.
"Cởϊ áσ" Cậu thốt ra không ngại ngùng
Là cậu xấu xa, cậu bảo anh cởϊ áσ mà nhìn chằm chằm.
"Để em xem."
Mắt cậu hướng về chỗ điểm ngực của anh, anh lập tức nín thở. Ánh mắt cậu làm anh không khống chế nỗi mà cơ thể nóng lên.
Hôm qua, cậu đã quá mạnh tay tàn sát anh. Nhìn thấy thành quả cậu gây ra có chút hối lỗi. Cậu nhẹ nhàng dùng một ít thuốc sát khuẩn, vì nhìn chỗ đó như sắp rỉ máu.
"Đau..."_Tay anh theo quán tính bám vào tay cậu
Cậu không để ý đến, nhanh nhẹn hoàn thành công việc.
"Tôi sẽ kê đơn thuốc giảm đau cho anh. Với lại hạn chế mặc quần áo bó sát, điểm này sẽ không chịu nỗi."
Cậu nham hiểm thả một ánh mắt háo sắc vào chỗ đó.
"À, anh dùng thứ này đi."
Anh nhìn không lầm, đó là miếng dán ngực dành cho nam. Cậu đưa cho một cách tùy tiện.
Cậu giả vờ ngồi làm việc để thưởng lãm quá trình mặc áo trở lại của anh.
"Anh không đùa với em đâu."
Cậu nhướng mày không hiểu anh nói gì.
"Cậu bạn trai của em...Anh thấy quan hệ của chúng ta không ổn."
Cậu mỉm cười hiểu vấn đề.
"Đừng có hiểu lầm. Tôi không có ý đồ với anh."
Anh chẳng hiểu nỗi những hành động của cậu, cũng không thể cãi thắng đầu heo nhà cậu. Anh rời đi.
Cậu ngồi dựa vào ghế, vuốt vuốt cằm.
"Đúng là tôi không có ý đồ với anh. Tôi có ý niệm với anh mới đúng. A half-truth nhỉ?"
Cậu cũng đứng dậy trở về khoa của cậu.
"Em ấy muốn mình biết cảm giác bị đùa giỡn. Là đang trả thù mình?" Nội tâm của anh
Tui thèm bánh tráng phơi sương muối ruốc hành phi quá, donate cho tui với. Tui dui khinh khủng.
_To be continued_