Anh không ngờ cậu có thể xuất hiện ở đây, tâm trí giật thót vì bị phát hiện.
Mẹ Doãn Thần ngồi trên xe lăn, nhìn con trai con cao lớn trở về nước liền cười tươi như hoa. Cậu chẳng để ý đến bà, một mực bấu chặt cổ tay kéo anh lên phòng.
Anh sợ hãi khi ánh mắt cậu như muốn bóp chết anh. Cậu kéo anh lên phòng còn chốt cửa lại.
"Anh đến đây làm gì?" Cậu ép anh vào tường, vẫn cố chấp bóp mạnh cổ tay anh
"Anh...đến thăm mẹ." Cảm giác đau ở cổ tay càng hiện rõ
"Giả tạo."
Cậu tức giận trừng anh đay nghiến, một tay đấm thật mạnh vào tường.
"Tôi cảnh cáo anh, đừng có xuất hiện trước mặt tôi. Không cẩn thận tôi bóp chết anh."
Từng lời cay độc cứ tuôn vào tai anh một cách thẳng thừng và lạnh lùng nhất. Thế nhưng anh vẫn giương mắt nhìn cậu, ở khoảng cách gần anh muốn ngắm cho thật rõ.
"Tiểu Thần của anh lớn rồi." Giọng điệu êm dịu nhất có thể
Tâm trí cậu loạn nhịp, hai chữ "Tiểu Thần" đó đã lâu cậu không được nghe.
"Tại sao tôi không ghét được anh chứ?" Cậu vung tay định đánh vào mặt anh thì bất giác dừng lại
Anh không có ý định né cú đánh của cậu, sẵn sàng chịu đựng. Từng biểu cảm của anh trước cậu khi cậu phát điên. Cậu vừa yêu vừa hận người nam nhân này.
Anh biết cậu không ra tay với anh thì cười mãn nguyện.
"Cuối cùng, em cũng không đành lòng..."_Anh hướng mắt nhìn cậu
Cậu nhìn xuống khuôn mặt cậu đã từng mê đắm, chợt léo lên tia lửa giận. Chuyện năm đó rốt cuộc là sao? Tại sao anh ra tay tàn độc như vậy? Anh làm cậu phải sống trong sự tủi hờn suốt 4 năm. Khi cậu trở về rồi, anh lại làm cậu có ý niệm với anh một lần nữa!!!
Anh đột ngột vòng tay ôm lấy cậu. Sự tiếp xúc cơ thể như tia sét chứa điện quang cực mạnh khiến đầu óc cậu bất giác mơ hồ.
Cơ thể của cậu đã rắn chắc hơn trước rất nhiều, cảm giác nhớ nhung cậu đã được giải tỏa đi rất nhiều. Tuy nhiên chỉ có anh ôm cậu, cậu đứng đơ như tượng đá.
"Ôm anh đi được không?" Anh nhẹ giọng khẩn cầu
"Đủ rồi." Cậu đẩy anh ngã ra sàn
"Anh đứng đắn một chút, đã 29 tuổi rồi. Tôi đã có người yêu rồi, đừng có mơ tưởng." Cậu nói xong, thả ánh mắt khinh bỉ nhìn anh
Cả thế giới như sụp xuống, cậu đã nhắc cho anh nhớ về vị trí bản thân anh ở đâu. Một ông chú gần 30 tuổi thì có tư cách gì níu kéo một nam nhân 23 tuổi đầy hoài bão chứ, anh cười tự giễu đến đáng thương.
Cậu bước khỏi căn phòng đó với tâm trạng trống rỗng, hơi ấm do anh cho cứ quấn lấy người cậu không buông. Cơ thể cậu tự động phản ứng với anh, tâm tư cậu vẫn bận tâm đến anh.
Cậu điều chỉnh tâm trạng đến chỗ mẹ mình, bước tới phòng khách.
"Tại sao mẹ thành thế này rồi?"
"Thằng nhóc này, con không thấy mình bất hiếu sao? Mẹ gặp tai nạn mà con cũng không biết." Mẹ Doãn Thần vô tư đáp lời
"Vậy...tại sao mẹ không nói với con?"
"Mẹ bảo Tinh Hàm giấu con đấy, sợ con lo lắng. Với lại Tinh Hàm lo cho mẹ rất tốt, vẫn đến thăm mẹ thường xuyên."
Mẹ Doãn Thần vẫn không biết mối quan hệ của anh và cậu biến chuyển xấu đi.
"Con về rồi, không cần anh ta nữa. Mẹ và anh ta tốt nhất đừng gặp nhau nữa." Cậu cau mày khó chịu
Mẹ Doãn đoán ra ngay tâm tư của con trai mình.
"Bọn con giận nhau thì ngồi xuống trò chuyện. Dù gì tình cảm hai đứa đã từng rất tốt, sẽ nhanh chóng giải quyết được." Mẹ Doãn Thần cố ý khuyên bảo
"Chuyện này mẹ sẽ không hiểu. Mẹ chỉ cần biết con và anh ta không còn như lúc trước nữa."
Mẹ Doãn Thần không vui nhìn cậu.
"Con và mẹ sẽ chuyển đến căn hộ mới. Không khí ở đây không tốt."
Lúc này anh vừa bước ra, cậu nhìn thẳng vào mặt anh mà nói.
"Chuyển đi sao?" Anh hấp tấp hỏi lại
"Đúng. Thế nên anh đừng đến làm phiền mẹ con tôi." Cậu bày ra thái độ đáng ghét
"Ai nói mẹ sẽ chuyển đi. Mẹ sẽ ở đây để Tinh Hàm đến thăm mẹ." Mẹ Doãn Thần điều khiển chiếc xe lăn đến chỗ anh
Cậu tức giận đến không nói nên lời, một mạch đẩy cửa ra ngoài. Anh lập tức chạy theo.
"Tạm biệt mẹ. Hôm nào con đến thăm mẹ."
Anh gấp rút cầm chiếc áo khoác lên là chạy ngay. Cậu vừa mở cửa xe, anh liền chặn tay cậu lại.
"Tại sao em phải chuyển đi? Mẹ ngồi xe lăn nên đến một nơi mới là hoàn toàn bất tiện." Anh cố gắng giải thích
"Tôi không thích ở đây." Cậu gắt gao đáp trả
"Tại sao?"
Cậu hất tay anh ra rồi bảo.
"Là tại anh. Đừng có làm phiền tôi nữa, biến đi dùm cái."
Cậu nhanh chóng bước lên xe khóa cửa lại, không quên bày cho anh vẻ mặt chán ghét.
Anh bị bỏ lại mà cơ thể đau buốt đến tê dại. Cậu ghét anh đến vậy sao? Nơi này anh và cậu đã sống chung với nhau, cậu mạnh mẽ vứt bỏ những kỉ niệm đẹp đó sao? Người anh vô lực bước tới chiếc xế hộp rồi về nhà chính Dương Thị.
Anh về nhà thì cũng xế chiều rồi, buồn tẻ nhốt mình vào thư phòng làm việc. Chẳng được yên bao lâu, Dương Hi Triết-con trai cả tập đoàn Dương Thị, không gõ cửa đã thong dong bước vào.
"Vào đây làm gì?"_Anh ngẩn mặt lên rồi nhanh chóng cúi xuống lại
"Tinh Hàm của chúng ta quên mất cuộc hẹn với anh hai rồi hả?" Gã phơi ra bộ mặt chọc ghẹo
"Chưa đến giờ..."_Anh nghiêm nghị nhìn đồng hồ
"Anh sợ Tinh Hàm quên thôi." Gã đùa giỡn đá lông nheo
"Bỏ ngay cách xưng đó đi, anh không thấy buồn nôn hả?"
Gã cười trừ rồi ung dung bước đi.
Anh tạm gác công việc qua một bên, đi tắm gội. Anh lên nguyên một set đồ hiệu, nhìn vào sẽ bị loáng mắt.
Anh trước gương nhìn dáng vẻ của bản thân. Anh giữ gìn thân thể, da mặt đều rất tốt. Da anh căng mịn, body vẫn săn chắc 6 múi như xưa. Anh tao nhã xịt chai perfume đắc tiền vào cổ rồi đi tìm Dương Hi Triết.
"Anh hai..."_Anh gõ cửa phòng
4 năm nay, gã đối với anh không tệ. Lâu lâu, khi cuộc sống quá tẻ nhạt thì cùng gã đi giải khuây.
"Ra ngay."
Thế là hai người họ chạy thẳng đến quán bar gay. Có thể đây là một trong những lý do khiến gã và anh thân nhau, vì đều là gay. Tuy nhiên gã là người chơi hệ top, còn anh là hệ bot.
Đã đến đây rồi, gã không bận tâm tới em trai bé bỏng của gã nữa, nhanh chóng đi tìm mấy em thụ lẳиɠ ɭơ làm tay vịn. Anh đành tìm một góc thong thả uống rượu.
Phong thái khí chất ngời ngời tao nhã nhâm nhi cốc rượu đủ khiến mấy em thụ xinh trai để ý. Tuy vậy anh chẳng thèm bận tâm, tìm cớ xua đuổi hết bọn họ.
Anh ngồi uống rượu chán chê thì bỗng dưng muốn vào nhà vệ sinh một lát. Chỉ mới cất vài bước chân thì tông phải ai đó, anh còn cảm thấy người đó cố tình đổ rượu vào người anh.
"Xin lỗi...xin lỗi." Anh vẫn lịch sự nói
Người đó vẫn không có động tĩnh gì, anh ngước nhìn.
"Tiểu Thần..."_Anh sững sờ nhìn cậu
"Áo anh ướt rồi, vào phòng vệ sinh một lát."
Cuộc gặp này không phải quá trùng hợp rồi sao? Anh mặc kệ để cậu kéo đi.
_To be continued_