Anh kéo va-li đến nhà họ Dương, coi như bọn họ đón tiếp anh không tệ. Tuy vậy, anh có cảm giác trống vắng đáng sợ. Đêm đến là xúc cảm trống rỗng xuất hiện.
"Nhớ Tiểu Thần quá..."
Anh khóc nấc lên, cơ thể co ro không ai an ủi.
So với anh, cậu đã trở nên điên đảo, đập phá những đồ đạc xung quanh cậu. Đến khi mệt lã người, cậu đến cửa phòng anh nhàn nhạt nhìn. Sao cậu không thể căm phẫn anh chứ? Cậu còn yêu anh đến vậy, yêu đến nỗi mà phòng anh không dám bước vào. Cậu sợ cậu gào khóc trong căn phòng đó. Những tình cảm thầm mến của cậu đối với anh ngày một lớn, rồi đến khi được anh đền đáp, đến khi bị anh đạp đổ. Cậu vẫn mắc kẹt trong thứ tình cảm đó.
"Em yêu anh, ca ca."
Tình yêu của người con trai 19 tuổi đó đã khắc cốt ghi tâm. Có thể chẳng ai tin cậu, nhưng tôi tin. Quãng thời gian cậu ở cạnh anh không phải nhỏ, và tình cảm dành cho nhau không phải nhỏ.
"Thầy, em nhận lời đi du học."
"Tốt rồi, rất gấp đấy. Thầy làm thủ tục và hồ sơ cho em rồi. Em sắp xếp đến ngày kia thì nhập cảnh."
Cậu ngắt máy. Khi cậu nhận được thời gian, vé máy bay thì liền nhắn cho một người."
"Thứ sáu, 9h30 tối, chuyến bay AHG64 đến thành phố X, New Zealand. Em đợi anh tới."
Cậu nhắn cho anh, cho anh một cơ hội, cũng là thêm thời gian suy nghĩ.
Anh nhận được tin nhắn ấy.
"Thật này, mình sẽ không gặp được em ấy nữa."
Anh cứ tưởng mình đã cạn sức để khóc, nhưng nước mắt bất giác rơi vô điều khiện.
Và đúng vào ngày đó, cậu lên máy bay mà không ai giữ lại.
4 năm cách nhau biền biệt mở ra.
***
Cậu rời đi với tâm trạng day dứt, anh chẳng khá khẩm hơn cậu. Anh là người ở lại, là người duy nhất hiểu rõ về lý do chia xa nhau.
Hằng ngày, anh vẫn ôm tương tư nhớ nhung về cậu. Anh luôn gói ghém tình cảm đã vỡ tan vào trong tim. Mặt khác, cậu ở nơi đất khách quê người thẳng thừng vùi dập đoạn tình cảm thất bại dưới lớp băng dày.
Sau 4 năm anh ngồi vào ghế ban điều hành, trở thành nhân vật chủ chốt của Dương Thị. Anh lập công lớn khiến Dương Âu Thần thành công thừa hưởng một nửa di chúc.
***
Tại văn phòng của Dương Âu Thần, anh được gọi đến.
"Mau ngồi xuống ghế." Ông khách sáo bảo anh
"Vâng. Ba gọi con đến có chuyện gì?"
"Mấy năm nay, con đóng góp cho công ty nhiều rồi. Di chúc của ông nội con mới hoàn thành được một nửa, con hiểu rồi chứ?"
Mấy năm nay, ông ta say bảo anh làm trâu làm ngựa đóng góp cho Dương Thị. Bản di chúc yêu cầu hai điều để Dương Âu Thần thừa hưởng toàn bộ gia sản của nhà họ Dương.
"Con lên chức giám đốc rồi, ba cũng đã có nửa gia sản. Điều còn lại con không giúp ba được." Anh kiên định
Ông ta cười nhạt, gác chân lên bàn.
"Ai bảo lúc trước, ông nội coi trọng mẹ con. Bây giờ, con được hưởng phước rồi." Ông nghiêng đầu cười khẩy anh
Ông nội của anh coi trọng mẹ anh và cũng coi trọng đứa cháu như anh. Ông nội lấy anh là điều kiện cho Dương Âu Thần thừa kế tài sản. Điều này ông nội không có ý xấu, ông nội muốn Dương Âu Thần chu cấp cho anh một cuộc sống tốt. Tuy nhiên lại phản tác dụng, khiến Dương Âu Thần điều khiển cuộc đời của anh.
"Điều kiện thứ hai này, con không thể đáp ứng. Công ty nhiều việc, con phải đi giải quyết."
Anh vừa đi vài bước chân thì ông lên tiếng.
"Con sai người theo dõi thằng nhóc họ Doãn đó. Lâu như vậy vẫn còn quan tâm đến nó?" Ông lên tiếng mỉa mai
Anh khựng lại một nhịp rồi định hình bước đi. Sau khi chạy nhanh vào văn phòng của mình, khóe mắt anh đã ướt lệ. Những giọt nước mắt khẽ khàng rơi nhưng không có bất kỳ biểu cảm nào được thể hiện. Sống trong nhà họ Dương khiến anh luyện được kỹ năng này, cơ mặt bất động.
"Giám đốc Dương, tôi có việc cần báo cáo." Cố Dịch Phong
"Vào đi." Anh nhanh chóng thu hồi cảm xúc
Cố Dịch Phong nho nhã bước vào trong. Y làm việc với anh đã 4 năm, ngày ngày chăm chỉ rất được việc.
"Báo cáo việc gì?" Anh cúi đầu đang xem hồ sơ
"Doãn Thần, cậu ấy về nước rồi."
Cơ thể anh tự động phản ứng, nhìn y dò hỏi.
"Cậu ấy đã hoàn thành chương trình tiến sĩ bên New Zealand. Chiều nay cậu ấy sẽ đáp xuống sân bay."
Anh bấu chặt tay vào vạt áo, kiềm chế sự xúc động này. Thời gian qua, anh luôn theo dõi hành tung của cậu. Anh cũng biết cậu có cuộc sống rất tốt và có thể đã quên mất anh rồi. Nghĩ đến đây, anh khó chịu cắn chặt môi.
Cố Dịch Phong nhìn anh, đủ hiểu tình hình.
"Không còn việc gì, tôi xin phép rời đi." Y đẩy cửa bước đi
Anh khổ sở ngã lưng ra ghế, ánh mắt dán chặt lên trần nhà suy nghĩ gì đó.
"Muốn đi gặp em ấy."
Ý nghĩ đó vừa lóe lên, anh bác bỏ ngay.
"Em ấy đã có người yêu rồi mà."
Anh cười tự giễu vì bản thân quá si tình, bi lụy về đoạn tình cảm anh đã đạp đỗ. Bao lâu nay anh vùng vằn trong sự đau đớn, tình yêu của anh dành cho cậu ngày một lớn hơn, nhưng có thể cậu đang căm phẫn anh ngày qua ngày.
Anh là tình yêu đầu đời của cậu. Cảm giác của sự phản bội, bị bỏ rơi không dễ chịu tí nào đối với cậu của năm 19 tuổi. Thế nên anh cho cậu quyền căm ghét anh.
***
5h chiều ở sân bay XX. Một nam nhân với dáng vóc rắn chắc và cao to, khí chất tự tin chết người, gương mặt hội tụ những đường nét nam tính nhất. Chỉ cần cậu bước đi, cả người toát là thần thái mê hoặc.
"Xin chào tiến sĩ Doãn. Cậu đang ở đâu? Bọn tôi đang tìm cậu."
Cậu nhẹ xoay đầu nhìn xung quanh thì có đoàn người vẫy tay với cậu.
"Ở đây..."
Hành lí của cậu nhanh chóng để vào cốp xe. Cậu được tặng hoa, chụp ảnh xem như nghi lễ đón tiếp nhân tài. Xong xuôi, bọn người đó đưa cậu đến bệnh viện YY.
Ở phòng hội thảo, cậu hoàn thành buổi lễ nhậm chức nhạt nhẽo của mình. Độ nổi tiếng của cậu không tầm thường, việc cậu trở về nước cũng được cánh nhà báo đưa tin rầm rộ.
Cậu về nước một phát lên nhậm chức trưởng khoa. Chuyện này không lạ gì vì trước đó cậu đã làm việc cho bệnh viện lớn ở New Zealand.
Cậu đang chụp ảnh cùng viện trưởng thì một thân dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ bước vào.
"Cậu ba nhà họ Dương đấy."
Lập tức mọi sự chú ý đổ dồn vào anh.
"Là anh ấy." Doãn Thần đơ người
Anh từng bước tiến gần đến chỗ cậu. Khí chất quý tộc được rèn luyện kỹ càng của anh làm cậu cảm thấy bị lấn lướt.
"Em ấy đã lớn thế này rồi." Nội tâm đang run rẩy của anh
Anh rất nhanh đã đến chỗ cậu, thanh tao cúi chào mọi người.
"Tập đoàn Dương Thị quyết định đầu tư vào bệnh viện YY với tâm niệm một phần nào giúp cải thiện sự yên tâm của bệnh nhân. Tập đoàn sẽ nâng cấp tất cả cơ sở vật chất, mời đội ngũ bác sĩ và ý tá chất lượng nhất. Mong mọi người sẽ theo dõi những bước tiến của bệnh viện YY và tập đoàn Dương Thị."
"Nói hay như vậy..."_Cậu cúi mặt nói thầm
Sau khi anh nói đại vài câu thì bị một đám người vây quanh. Trong giới kinh doanh, Dương Thị có ai là không biết. Đặc biệt là cái danh cậu ba nhà họ Dương được chú tâm hơn cả.
Suốt buổi đó, anh bị bọn ruồi muỗi quấy rầy, một lần chào hỏi cậu cũng không có.
Cậu từ nhân vật chính bị anh chiếm hết spotlight, ầm thầm đứng một góc. Bao nhiêu năm không gặp anh, cậu bất giác muốn nhìn anh cho thật rõ.
"Rõ ràng là mình ghét nam nhân này." Nội tâm rối loạn của cậu
Cậu trở về là muốn thực sự đối mặt với anh, muốn cho anh thấy cậu vẫn ổn khi thiếu anh. Nhưng sự thật không phải vậy, cậu đã phải yêu đương rất nhiều để xóa mờ hình ảnh của anh trong tâm trí cậu. Tuy nhiên, mọi thứ đều vô dụng.
Cậu trở về là muốn mang tâm tư đau khổ này ném hết lên người anh. Bốn năm trước anh chà đạp tình cảm của cậu mà vẫn sống nhàn nhã như vậy, cậu không cam lòng.
"Anh sẽ phải chịu thứ cảm xúc mà bốn năm trước tôi phải chịu. Tinh Hàm, anh tưởng tôi sẽ dễ dàng tha cho anh sao?" Ánh mắt cậu đanh như thép, nội tâm ác độc
Từ đằng xa, anh đã cảm nhận ánh mắt quen thuộc đang nhìn cậu. Thế nhưng ánh mắt này lạnh lẽo khiến anh rùng mình.
Anh khó khăn thoát khỏi bọn người kia, dũng cảm tiến tới chỗ cậu. Một bầu không khí quái quở đang diễn ra. Từng là người nhà, bây giờ xem như người dưng nước lã!
"Vẫn khỏe chứ?" Anh gượng nói ra được câu đó
Bốn năm trước cậu cao 1m80 bây giờ đã 1m85, chỉ điều này đã thấy sự khác biệt rõ rệt. Nói trắng ra, anh và cậu không còn là mối quan hệ lúc trước. Mối quan hệ này đã chuyển hướng thành tiêu cực trầm trọng.
Cậu im lặng cười mỉa mai anh, đồng thời chạm cốc rượu với anh. Cậu một hơi cạn đáy cốc rượu trắng rồi xoay lưng bước đi.
"Một câu cũng không muốn nói sao?" Anh hụt hẫng tột độ
Anh đoán đúng rồi, cậu ghét anh. Anh có tư cách gì để chào hỏi cậu chứ.
Cậu đã uống cạn uống rượu trắng nhanh đến vậy. Tửu lượng cậu đã khấm khá hơn nhiều rồi, đối lập với việc cậu yêu thích anh.
Anh thở dài, đặt cốc rượu lên bàn, một mực chạy theo cậu. Anh muốn mời cậu một bữa cơm.
Anh theo sau cậu, đã tiến rất gần nhưng không đủ can đảm gọi cậu lại.
"Chu Hạ, sao cậu lại ở đây?"Doãn Thần bước nhanh tới chỗ y
"Em theo anh trở về nước. Bất ngờ không?" nghiêng đầu tỏ vẻ đáng yêu
Chu Hạ là bạn học kiêm người yêu của Doãn Thần. Y có gương mặt tươi tắn, luôn treo nụ cười tươi trên mặt. Vóc dáng thì gầy gò khiến người khác muốn che chở.
Anh nép người vào, từ bỏ ý định đến chỗ cậu. Tình huống này anh cố chấp muốn gặp cậu thì sẽ bị từ chối đến mất mặt.
Chu Hạ tự nhiên khoác tay cậu.
"Đi thôi, đến chỗ nào rồi nói chuyện."
Chu Hạ nhanh hơn một bước đã có thể kéo Tiểu Thần của anh đi mất. Mặt không biểu cảm gì nhiều nhưng mắt đượm nỗi buồn rã rượi. Anh xoay gót đi ra chiếc xế hộp hạng sang.
"Tài xế Tiêu, kéo kính xuống giúp tôi."
Không khí trong xe ngột ngạt, anh cũng muốn hít thở một ít khí trời.
Anh dựa người vào cửa xe, ánh mắt hờ hững ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Một ngọn gió khẽ chạm nhẹ vào má anh rồi hình ảnh nam nhân quen thuộc lọt vào mắt anh. Anh nhìn cậu, cậu bắt gặp anh nhưng khoảnh khắc quá ngắn ngủi, vụt một cái đã không thấy nhau nữa.
Anh nuối tiếc vì xe chạy quá nhanh, chỉ nhìn được cậu trong tích tắc. Ánh mắt dành cho cậu tràn ngập sự nhớ nhung, còn cậu là sự thờ ơ rõ rệt.
"Cái ánh mắt đó là sao? Đang câu dẫn mình." Nội tâm cậu khinh bỉ
Hiện tại anh là người cậu muốn đày nhất, bắt anh chịu những hành hạ về thể xác lẫn tinh thần một cách tàn độc nhất. Cậu đã từng yêu anh, từng khổ sở đến cùng cực khi anh bỏ rơi cậu, cậu muốn anh hứng chịu tất cả các thứ đó. Đây chính là mục đích khi cậu quyết định trở về nước.
"Này, vào trong đi." Chu Hạ lay người cậu
"Tôi có việc bận rồi, để khi khác." Doãn Thần chạy như bay đi, bỏ mặc Chu Hạ
Doãn Thần được bệnh viện cung cấp một chiếc BMW. Cậu nhanh nhảu cầm bô lăng, lái xe đến nhà cũ. Mấy năm nay, cậu chỉ gửi tiền về chẳng gọi điện hỏi thăm mẹ cậu.
Cậu vừa đến nhà, chiếc xế hộp hạng sang lúc nãy đậu cách cổng vài mét. Đúng như cậu dự liệu, anh vẫn thường xuyên đến thăm mẹ cậu.
Cậu hùng hằn bước ra khỏi xe, gần như ngay lập tức đẩy cửa nhà xông vào. Các nội thất bên trong căn nhà vẫn được giữ nguyên và rướm màu của thời gian.
"Ai cho phép anh đến đây?" Cậu hùng hổ hét lớn
"Tiểu Thần..."_Anh ngỡ ngàng
_To be continued_