Hai thân người không mảnh vải, thân thiết nằm cùng nhau chiếc giường, căn bản chỉ dành cho một người.
"Em đi sớm vậy sao?"
Anh ngồi thẳng dậy vươn vai, uể oải nhìn cậu.
"Vâng, em học tiết 1. Bây giờ phải đi rồi."
Cậu đột nhiên hất tung chăn, làm anh giật bắn người.
"Tư dưng...em muốn nhìn anh."
"Hôm qua chưa đủ...Biến đi cho anh." Anh vô thức mắng cậu
Cậu liếʍ môi, cái nết lưu manh của cậu sở hở liền bộc phát!!!
***
Doãn Thần chạy xe vào trường, đông đúc nữ sinh chờ sẵn. Họ đi học sớm chỉ để nhắm nhìn cái khoảnh khắc lái xe xuất thần kia. Cậu không đoái hoài gì bọn họ. Cậu đây có người thương rồi!!!
Tại phòng đào tạo ở trường đại học.
"Doãn Thần này, có chuyện quan trọng thầy mới gọi em sớm thế này."
"Không sao đâu ạ."
"Với dự án em nghiến cứu, trường đại học liên kiết với trường ta rất ưng ý. Họ ngỏ ý cho em học bổng toàn phần."
"Thầy, tạm thời em không có ý định." Cậu nhanh chóng ngắt lời
"Thầy hiểu, nhưng cơ hội này rất nhiều người mơ ước nó. Như vậy đi, thầy cho em 2 ngày để suy nghĩ, sau đó thấy sẽ báo lại trường bên đó."
Cậu đồng ý rồi rời khỏi.
***
Anh ở nhà, vì bị cậu làm tỉnh giấc. Anh quyết định chạy bộ cho khỏe khắn, tiện thể hít khí trời. Gió hiu hiu thổi mát mẻ, mặt trời cho những tia nắng ấm áp, không khí cân bằng dễ chịu. Khi vận động xong trở về, anh liền bắt gặp Dương Âu Thần.
"Ông đích thân đến đây..." Anh có phần không tin vào mắt mình
"Ba đến gặp con, lên xe đi." Dương Âu Thần giả vờ ngon ngọt
Anh bước lên xế hộp sang trọng, chấp nhận thuận theo ý ông ta.
"Bản hợp đồng đây, xem rồi ký vào."
"Ông vội vàng như vậy..." Anh khinh miệt
"Ba đợi con hết ngày hôm nay. Trễ nhất là tối nay, tách khỏi hai mẹ con họ Doãn. Lập tức trở thành Dương Tinh Hàm cho ba."
Anh muốn nhanh chóng rời khỏi cái không khí ngột ngạt này, nhưng bị Dương Âu Thần chặn lại.
"Nghĩ cho kỹ, đừng hòng bỏ trốn. À mà, thằng nhóc tên Doãn Thần, đừng để cậu nhóc đó bị liên lụy."
Anh chợt nhói lên một nhịp, quả thật ông ta lấy sự an toàn của Doãn Thần ra trao đổi.
"Đừng lo, tôi nghe theo ông."
"Tốt...tốt, sau này tránh xa thằng đó ra. Vừa nghèo vừa chướng mắt."
Anh xuống xe và không nói bất kỳ lời nào nữa.
"Ông thì hiểu gì về Tiểu Thần chứ?" Anh đau lòng thầm nói
***
"Đi đón em ấy."
Anh bắt taxi đến trường cậu, đứng đợi trước cổng trường. Không quá lâu thì cậu đến.
"Sao không gọi cho em? Anh đứng đợi lâu không?"
Cậu vội vã xuống xe, cuống cuồng cả lên.
"May là em nhìn thấy anh. Ngộ nhỡ em không thấy thì anh có phí công không?"
Nhìn cậu nhóc vì mình lo lắng, lòng anh như được sưởi ấm.
"Chẳng phải em nhìn thấy anh rồi sao?"
"Không nói với anh nữa. Anh tìm em có việc gì không?"
"Chỉ là muốn tới gặp em."
Cậu không chê là anh lắm chuyện. Anh còn vui vẻ nữa cơ, anh không ở nhà mà trực tiếp đến đón cậu kìa.
"Được rồi, em đưa anh đi ăn trưa."
Bữa trưa là phần cơm với thịt chua ngọt ở một quán gần trường của Doãn Thần.
"No rồi chứ?" Anh hỏi
Cậu gật đầu, không quên nắm lấy tay anh mân mê.
"Hóa đơn của quý khách đây ạ."
Anh vội hất tay cậu ra. Cậu bỗng thấy tủi thân, nhưng vì chuyện lúc đi xem phim hôm trước, cậu đành cho qua vậy.
"Bao nhiêu vậy ạ?" Anh nhìn con số của hóa đơn
Cậu căn bản muốn đãi anh bữa trưa này mà lại quên ví tiền. Cậu xấu hổ, tự trách khi bản thân.
"Sau này, nhất định kiếm nhiều tiền bao nuôi anh trai..." Ý nghĩ trách nhiệm xen phần gian tà của cậu
Vẫn như vậy, cậu hưởng thụ cảm giác được anh trai ôm eo. Đúng là lái xe cũng có thú vui của nó!!!
"Cẩn thận..." Anh dường như hét toáng lên
Khi cậu dứt khỏi suy nghĩ, một chiếc xe với tốc độ cao bên phía đối diện lao tới. Cú va chạm mạnh đến nỗi mà chiếc xe ngã ngang, anh và cậu ngã mạnh xuống đường. Còn thủ phạm gây tai nạn đã chạy trốn.
"Anh...anh, anh có bị thương không" Giọng cậu hốt hoảng đến run lên
"Anh không sao..."
Tay anh cạ xuống mặt đường, xước một mảng lớn, máu liên tục rỉ xuống.
"Anh bị thương rồi..."
Cậu liền bế anh lên, bắt vội chiếc taxi, hối hả đưa anh tới bệnh viện. Cậu hoàn toàn không để ý tới bản thân cũng bị thương, mọi sự chú ý đều đặt lên anh.
"Anh đau lắm đúng không? Anh sắp tới rồi..."
"Anh không sao mà..." Anh nhẹ giọng nói
Tới bệnh viện, bác sĩ khá hoảng hồn khi cơ thể anh toàn dính máu. Nhưng may thay, không có gì nghiêm trọng lắm. Do cả hai cánh tay anh đều bị thương nên lượng máu mới nhiều đến vậy.
"Đã băng bó vết thương cho bệnh nhân, nghỉ ngơi một tí là có thể về rồi." Bác sĩ nói với cậu
Cậu nhìn anh nằm trên giường bệnh thì thấy bản thân sao nhu nhược quá. Chỉ có việc bảo bệ tốt cho anh cũng không xong.
Còn anh thì, sự cố tai nạn xe khiến anh sợ hãi. Anh sợ vì anh biết lý do, biết là Dương Âu Thần làm. Đây là muốn nhắc nhở anh mà. Nếu anh không đi đón cậu, có thể chỉ mình cậu bị tai nạn xe. Có thể nếu anh ở nhà, cậu sẽ chịu một mình vụ đâm xe kia. Một mình cậu bị thương, anh sẽ khóc chết mất.
"Anh ổn chứ?" Cậu lo lắng nhìn anh
"Anh không sao, vết thương ngoài da ấy mà. Chúng ta về nhà đi."
"Được, nghe theo anh."
Cậu cẩn thận dịu anh đi.
"Tay anh vẫn cử động được mà. Chỉ có mấy miếng băng dán."
"Không được. Em không an tâm."
Cậu nhất quyết đòi một đòi hai chăm sóc anh.
Mới tầm 3h chiều nhưng trời âm u lại thường. Cậu xuống nhà pha ly sữa nóng cho anh, anh trên phòng.
"Ba đưa xe tới, con sẽ ra ngay." Anh gọi điện cho Dương Âu Thần
Anh thu dọn đồ đạc vào va-li, bước xuống dưới nhà. Anh suy nghĩ kỹ rồi, không để Doãn Thần rơi vào nguy hiểm nữa.
"Anh định...đi đâu?"
Cậu xanh mặt, có chút hoảng sợ. Không phải anh định bỏ rơi cậu chứ? Linh cảm được điều không tốt xảy ra.
"Anh đến nhà họ Dương" Anh khó khăn nói
"Anh đừng giỡn như vậy chứ? Anh nói cái gì thế?"
"Anh mệt rồi, chúng ta chia tay đi."
Cậu khó hiểu, nhưng cũng tổn thương vô cùng. Anh dựa vào đâu đòi chia tay chứ, dựa vào đâu chứ???
"Anh, em làm sai gì đúng không? Anh nói đi, em sẽ sửa mà. Em hứa sẽ không nắm tay anh ở chỗ đông người nữa. Sau này mọi chuyện anh bảo em đều nghe theo ha...Anh đừng thế này mà." Cậu khổ sở nói
"Đúng là chán ghét mà. Chỉ là một cậu nhóc 19 tuổi, học hành chưa xong, chẳng có tiền trả nỗi bữa cơm trưa. Tư duy thì trẻ con, không có nỗi khoản tiết kiệm. Lấy tư cách gì bắt tôi ở bên cậu?"
Anh đả kích cậu rồi. Cậu học y nên sao này có tương lai mà? Hiện tại, cậu chưa có tiền nhưng sao này cậu cố gắng mà. Cậu luôn cố gắng để xứng với anh mà? Cậu luôn muốn chăm sóc anh, gắng hết sức để chiều chuộng anh, tất cả không đủ sao? Cậu bất lực rồi, uất ức đến nghiến chặt răng.
"Ý của anh là sao?" Cậu gượng cất tiếng
"Dễ hiểu, lâu nay, tôi lợi dụng cậu. Chơi chán rồi nên không cần nữa."
Chính anh cũng cười nhào bản thân mình, nói ra được những lời dối trá đau lòng ấy. Nhưng anh muốn bảo vệ Doãn Thần của anh theo cách anh muốn.
Cậu lướt nhìn người nam nhân cậu đã yêu đến mê muội kia. À, người ấy là như vậy sao? Chỉ đơn giản lợi dụng tình cảm của mình.
"Ca ca, em yêu anh. Em thật lòng yêu anh." Cậu nói ra những lời đó, như một cách để níu khéo
Từng anh mắt, cử chỉ của cậu đều chân thành đến chân thực, khiến anh rung động đến nhói tim.
"Chẳng ích gì đâu, tôi phải đi rồi."
Cậu cười nhạt, chặn anh lại.
"Nếu anh bước ra khỏi đây, có thể anh sẽ không gặp lại em..."
Ánh mắt sâu thẳm của cậu như thể hiện một sự hết cách, không còn hy vọng nào nữa. Anh nhất quyết kéo vai li rời đi.
_To be continued_