"Tiểu Thần, không cần phải như thế này đâu." Anh trong lòng ngực của cậu phàn nàn
"Tư thế anh không chuẩn. Lưng anh phải duỗi thẳng, vai phải thả lỏng."
Tay cậu ấn lưng anh cho thẳng.
"Anh cúi thấp nhưng lưng không được gù lại. Mông anh đẩy cao lên một chút..."_Cậu lộ ra bản tính thường ngày
Đến giờ anh mới phát hiện, cậu và anh đang ở tư thế kì quái nào. Anh ngượng chín cả mặt. Anh chăm chú nghe lời cậu bảo, cậu lại thích thú sàm sỡ anh!!!
"Thằng nhóc biếи ŧɦái..."
Anh đạp mạnh vào chân cậu. Đúng lúc, ông chủ Tần đem hai cốc bia tới.
"Cho tôi hỏi nhà vệ sinh ở đâu?" Lưu Tinh Hàm
"Hướng kia." Ông chủ Tần bảo
"Bia của cậu." Ông chủ Tần đặt xuống bàn tròn nhỏ
"Cứ để đó."
Cậu chạy đi tìm bảo bối của mình.
"Anh làm sao đấy?" Cậu gõ cửa nhà vệ sinh
Anh ở trong đang không ngừng tát nước vào mặt. Cơ thể anh bị cậu ghẹo cho nóng bừng lên rồi. Anh hoàng hồn mở cửa bước ra.
Anh nhìn thấy khuôn mặt ranh ma của em trai mình. Cậu giả vờ ngây thơ rất hay nên anh xui xẻo rơi vào lưới tình của cậu.
"Nhìn anh nữa, anh đánh vỡ mặt em." Anh tức giận chửi rủa
"Hung dữ vậy sao?" Cậu cười trừ
Anh trở lại bàn bi-da, bỗng dưng có chút hứng thú với bộ môn này.
"Anh nắm rõ rồi. Em tránh xa anh một chút." Anh kiêu ngạo cảnh báo
"Thật không?"
Cậu ngồi xuống ghế, lấy cốc bia nhấp môi. Anh liền trừng cậu.
"Lát anh nữa lái xe đưa em về." Cậu thẳng thừng tuyên bố
"Lười biếng..." Anh bĩu môi nhìn cậu
Anh tập luyện không quá lâu đã thành thạo, đẩy cơ cũng mượt mà và chuẩn xác hơn. Anh mỉm cười đắc ý với tài năng của mình trong khi đó cậu đã say bét nhè ra.
Anh kiểm tra lại thì hai cốc bia đã bị cậu nóc sạch toàn bộ. Mặt cậu đã trở nên ngớ ngớ ngẩn ngẩn.
"Tửu lượng của em cao lắm hả?" Anh lay người cậu đánh thức cậu
Cậu đột ngột mở mắt ra, bắt lấy tay anh mà kéo. Anh nhất thời trượt chân ngả vào lòng cậu.
"Bảo bối à, em nhớ anh quá~"
"Đầu em bị chạm mạch rồi hả? Buông ra mau." Anh đánh đánh tay cậu
Cậu dây dưa với anh, ghì chặt eo nhỏ của anh.
"Cơ bụng sáu múi của anh...Em rất thích nó."
Nói xong, tay cậu đã một bước trượt dài quanh ngực và bụng anh.
"Thích...thích cái con khỉ. Xem em kìa, cơ bụng của em rõ ràng hơn anh nhiều." Anh mắng chửi, khó khăn kéo cái tay ngỗ ngược của cậu ra
"Bảo bối, đừng mắng em. Em đau lòng."
"Em bị điên hả? Uống bia vào rồi thành cái dạng này." Anh vùng vẫy trong cơ ngực rắn chắc của cậu
"Đưa em về nhà. Muốn về nhà..."
Anh thật sự rất kiên trì với cậu. Cậu là thánh nhây trong việc ôm eo anh, có đánh có mắng cũng sống chết không buông. Anh đối phó với cậu rất mất sức.
"Buông anh ra...Ôm thế này, làm sao anh đưa về được." Anh kiên nhẫn lý giải với cậu
Anh không thể dùng sức với "chú trâu" với khỏe vừa to như cậu, đành dùng chiêu trò để xử lý.
"Anh mềm quá đi~Ôm rất thích." Cậu híp mắt cười
"Ông đây chăm chỉ tập luyện thể thao. Nói thế chẳng khác nào coi thường công sức của ông."
Ngước lên mắng cậu, ngay lập tức anh phải nhận hậu quả.
Cậu điên cuồng cắи ʍút̼ môi anh, hăng say dùng lực chiếm lấy lưỡi anh. Anh mỏi mệt dựa hẳn vào người cậu, ngoan ngoãn chiều chuộng cậu đến khi ngạt thở mới đẩy cậu ra.
"Tiểu Thần hôn giỏi, anh rất thích. Ngoan theo anh về nhà ha~"
Anh hồi hộp chờ đợi phản ứng của cậu. Nét mặt cậu trở nên vui sướиɠ, một điệu cười gian xảo xuất hiện.
Cậu ôm anh cùng nhau đứng dậy.
"Bảo bối, anh đưa em về. Em sẽ thưởng cho anh."
Cậu thở phào vì tên em trai ngông cuồng này chịu về nhà. Nếu cậu cứ ôm anh ngồi lì ở đây, sớm muộn sẽ bị phát hiện đang ân ái.
Anh bảo cậu đưa anh đi chơi, cuối cùng nhậu xỉn khiến anh phải trả tiền.
"Anh dính vào em là tự hại bản thân anh." Anh cằn nhằn
Anh khó khăn dìu tên to xác ra ngoài, đưa lên xe chở cậu về.
"Đừng có dựa vào anh nữa. Nặng quá đi~" Anh than thở
Cậu cố chấp siết eo anh, xem anh như cái gối ôm đắt tiền vậy. Anh mong mỏi làm sao chạy xe thật nhanh về nhà, để đánh tên nhóc ngồi đằng sau một trận.
"Xuống xe, tới nhà rồi." Anh cởi mũ bảo hiểm xuống
Thế là cậu nhắm vào tai anh mà cắn, chỉ đơn giản cậu thấy tai anh đáng yêu.
"Đau..."
Lực cắn của cậu không hề nhẹ chút nào, tai anh cảm nhận rõ sự đau đớn.
Anh tức giận lôi cậu vào nhà, đánh cậu tới tấp. Thật là cơ thể vàng ngọc của anh mà cậu cũng dám cắn, đánh chết cậu!!!
Anh bực bội cậu em trai này lắm rồi, đánh vào tay, vào bụng, vào vai, chỉ chừa lại khuôn mặt đẹp trai là không đánh. Cậu bị đánh mà cười hì hì như tên ngốc, trái lại còn có chút tận hưởng.
"Não em có vấn đề rồi. Đau chết đi được." Anh khổ sở sờ cái tai bị thương
Anh dừng đánh cậu, cậu liền giở trò. Cậu ôm ngang anh lên phòng cậu. Eo anh chịu lực mạnh nên nhăn mặt cáu gắt.
"Sao em mạnh bạo thế hả?"
"Em xin lỗi, bảo bối." Cậu bày ra bộ mặt như cậu đáng yêu lắm để khỏa lắp tội lỗi cậu gây ra
"Bực mình thật...Cái dạng gì đây?" Anh tức tối
"Bảo bối, thay y phục cho em." Cậu đòi hỏi xấu xa
"Được...chỉ cần em dẹp cái dáng vẻ này. Đừng có làm nũng, to xác như vậy..."
Anh dịu dàng thay y phục ngủ cho cậu. Quá trình có hơi ngại ngùng vì thân thể cường tráng của cậu, nhưng cái vẻ mặt làm bộ dễ thương của cậu khiến anh tụt hết hứng thú.
"Buồn ngủ."
Hai chữ ngắn gọn, cậu lao lên cái giường ngủ thở phì phò. Anh có hơi giật mình vì đột nhiên cậu ngoan ngoãn.
"Ngủ thiệt rồi sao?"
Mắt cậu nhắm nghiền, anh tạm thời nhẹ nhõm. Anh đắp chăn cho cậu, bật điều hòa rồi rón rén ra ngoài.
"Chỉ có hai cốc bia đã say xỉn. Dáng vẻ say xỉn còn đáng xấu hổ như vậy..." Anh rõ ý chế nhạo, cười cậu
Đột nhiên, điện thoại anh reo lên. Dòng chữ "số lạ" hiện lên, anh bối rối nhấc máy.
"Xin cho hỏi là ai ạ?" Cậu lịch sự mở lời
"Là bác đây. Ba của Dương Á Mỹ."
"Bác Dương có chuyện gì không ạ?"
"Là chuyện mấy bức hình. Thật ra, bác có chút gấp."
"Hả? Cháu không nghĩ, bác cần gấp như vậy?"
"Khoảng hai tiếng sau cháu làm việc kịp không? Bác sẽ trả thêm cho cháu."
"Vâng, được."
Anh ngắt điện thoại.
"Biết vậy không đi chơi với Tiểu Thần rồi."
Trong hai tiếng anh bật chế độ làm việc hết công suất, rất may đã hoàn thành kịp thời hạn.
Trước khi rời khỏi anh chuẩn bị cho cậu canh giải rượu, còn để lại lời nhắn trên một mẩu giấy. Anh lấy con xe mô tô của cậu không một lời xin phép chạy đến nhà Dương Âu Thần.
Anh vừa chạy đến cổng nhà thì cổng đã tự động mở ra cho anh chạy mô tô vào trong. Anh bước vào, Dương Âu Thần đã ở ngay phòng khách đợi anh.
Ông nhìn thấy anh liền bật ra nụ cười ấm áp.
"Cháu đến rồi. Mau lại đây ngồi."
Anh ngồi xuống bộ ghế đắt tiền.
"Hình của bác đây ạ?"
"Cảm ơn cháu. Tiền công của cháu."
Anh cẩn thận bỏ tiền vào túi một cách lịch sự.
"Công việc nhϊếp ảnh gia tốt chứ?"
"Vâng, tốt ạ. Vậy cháu xin phép về đây."
"Khoan đã. Cháu dùng cơm với nhà bác, cũng tới giờ cơm rồi."
"Không được đâu ạ. Cháu ngại lắm."
Dương Âu Thần trầm mặc một hồi.
"Bác biết cháu không phải con ruột của Lưu Chấn An."
"Tại sao bác biết chuyện này?"
Chuyện này chỉ có những người thân quen mới có thể biết, anh chính xác gặp Dương Âu Thần có 2 lần.
_To be continued_