Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 13: Lớn rồi thì bị "thịt"

Nhờ bảo bối ngồi đằng sau chỉ đường, cậu nhanh chóng đến được căn biệt thự ven sông của nhà họ Dương. Anh bị lóe mắt bởi vẻ hào nhoáng của căn biệt thự này. Nhà chính của họ Dương như một viên kim cương sáng nhất trong khu vực.

Nhà họ Dương này là ông lớn của mọi lĩnh vực kinh doanh, con cháu trong nhà họ Dương đều tài năng xuất chúng.

Dương Á Mỹ ra cửa đón anh và cậu vào nhà. Ngồi ở khu phòng khách với phong cách sang trọng nhất bấy giờ, anh không cảm thấy quá choáng ngợp mà ngược lại có phần hòa hợp nơi đây. Phải chăng anh có nét quý tộc tao nhã ở trong người?

Dương Á Mỹ dẫn anh và cậu đi tham quan nhà một vòng thì gặp phải Dương Âu Thần. Ông là chủ nhân của gia sản đồ sộ nghìn tỷ.

"Ba, người con đã nói với ba." Dương Á Mỹ cười bảo

Ông là nhân vật lớn trong giới kinh doanh nhưng lại có gương mặt phúc hậu, có cảm giác dễ gần với ông.

"Chào cậu." Dương Âu Thần niềm nở đưa tay ra với cậu

Anh phản ứng tức khắc, lễ phép bắt tay với ông.

"Cháu là Lưu Tinh Hàm ạ."

Chỉ qua vài phút xã giao thông thường, cậu cảm nhận được ánh mắt kì lạ của ông nhìn anh. Đó không phải loại có thiện cảm mà là thứ tình cảm sâu đậm hơn.

Nói vài câu nữa, anh tiến hành công việc của mình. Các con cháu nhà họ Dương trở về họp mặt với Dương Âu Thần. Anh phải chụp ảnh đến bở hơi tay.

"Cậu Tinh Hàm, vào chụp với chúng tôi một bức ảnh." Dương Âu Thần nói

"Nhưng không có người bấm máy ạ." Anh khá hoang mang

"Thì bảo em trai cậu bấm giúp. Chỉ cho cậu ấy đi." Dương Âu Thần hối thúc

Anh tỉ mỉ chỉ dẫn cho cậu rồi tươi cười có được tấm ảnh với Dương Âu Thần và Dương Á Mỹ.

"Tại sao phải là mình nhỉ?" Anh tự hỏi

Cậu cũng trầm mặc. Ngay từ đầu, cậu đã thấy nhà họ Dương này kì lạ.

"Có ý đồ với bảo bối của mình sao?" Nội tâm của cậu

***

Nhà họ Dương người người tấp nập, các kẻ hầu người hạ gấp rút chuẩn bị bàn tiệc.

Anh đi loanh quanh khu vườn sau nhà, tiện thể hít thở không khí thanh mát. Nhìn vẻ mặt hưởng thụ ánh nắng dịu nhẹ của anh, cậu lại động lòng.

Cậu bất tri bất giác đưa tay vuốt ve xương gò má tuyệt đẹp kia, da mặt trơn mượt không cố ý lại làm dao động cậu. Ánh mắt cậu trở nên gian gian xảo xảo, anh bỗng dưng giật mình.

Anh hất tay cậu ra.

"Cái đầu đá của em. Lại có ý đồ sao?" Mắt anh lườm cậu đanh đá

"Em nào có..."

Cậu cười cười nắm lấy tay anh sờ soạng.

"Không được, buông ra. Chúng ta đang ở nhà người khác." Anh cảnh báo cậu

Cậu tiếc nuối tạm thời buông tay anh ra.

"Sơ hở là bị em tóm lấy." Anh than vãn rồi bỏ trốn

Cậu không có hứng thú chơi trò đuổi bắt với anh. Cứ chậm rãi mà theo sau. Bỗng dưng, cậu nghe được hai bố con nhà họ Dương xì xào. Không phải cậu có bản tính tò mò, cậu vô tình nghe được thông tin liên quan đến bảo bối nhà cậu.

"Ba định khi nào mới nói cho anh Tinh Hàm biết?" Dương Á Mỹ lo lắng hỏi

"Nhanh thôi. Chỉ có điều ba sợ thằng bé không chấp nhận được."

"Anh ấy sẽ hiểu cho ba thôi, sẽ qua về làm cậu ba của nhà họ Dương." Dương Á Mỹ an ủi ba mình

Ở cách đó không xa, sau bước tường ốp đá cẩm thạch, cậu đang trợn to mắt vì những thông tin vừa được thu nhận.

"Thân phận của anh ấy có liên quan đến nhà họ Dương." Nội tâm cố gắng trấn tĩnh của cậu

***

"Nãy giờ em ở đâu?" Mặt anh như vừa tìm lại đồ quan trọng

"Đi vệ sinh."

Cậu lén nhìn anh với ánh mắt không tên, đúng là anh và ông ta thực giống nhau.

Yến tiệc nhà họ Dương diễn ra, cậu và anh không còn nhiệm vụ, chào hỏi rồi rời đi.

Cậu lái xe moto mà tâm trạng đầy tâm tư, vốn không để ý anh đang nghịch cơ bụng của cậu.

"Không nói gì có nghĩa là đồng ý."_Anh học được thói hư từ cậu

Mãi đến khi, anh hét vào tai cậu.

"Anh muốn ăn lẩu? Tấp xe lên lề."

"Ờ..."

Cậu vững vàng băng qua đường, ngoan ngoãn nghe lời anh.

"Lẩu cay sao? Không bận tâm đến vóc dáng?"_Cậu thắc mắc hỏi anh

"Một tháng ăn một lần có làm sao?"_Anh mãnh mẽ nắm cổ tay cậu, lôi vào quán

Trước đây là do muốn đẹp đẽ trong mắt Hà Tiểu Di, nay điều này không cần phải bận tâm nữa.

"Lẩu hải sản, phần hai người ăn đi."_Dáng vẻ không cần hỏi han cậu, một mình quyết định

Cậu không ý kiến, âm thầm chịu sự định đoạt của anh. Đợi không quá lâu, nồi lẩu thơm lừng được đem lên.

"Anh đãi em. Ăn nhiều vào."

Anh hăng hái bỏ mấy vắt mì vào trong lẩu cay hải sản. Hương thơm của ớt kết hợp với ngũ vị hương độc đáo. Còn có tôm, mực, hàu,...hòa với nước lẩu, mắt anh đã sáng rực lên. Vị giác đã bị khơi dậy mà không kiểm soát.

"Vui vậy sao?" Cậu nhìn hàng mi cong của anh chớp chớp

Anh chỉ gật đầu, tay đang bận bóc vỏ tôm cho cậu.

"Cho em?" Cậu hỏi

Anh liền tỏ thái độ, vì cậu bắt quả tăng rồi. Hai gò má anh hồng hồng, không biết tại vì lẩu cay hay vì Doãn Thần?

Xung quanh hai người hương vị tình yêu bay phấp phới. Không khí cũng trở nên tình sắc vì hai người.

Anh ăn uống xong xuôi, kết thúc bằng cốc coca mát lạnh.

"Về chỗ của em đi."

Đang ngồi đối diện, cậu chạy tới ngồi cạnh anh. Bàn của hai người ở góc cùng của quán, cậu đã tính toán trước.

"Không ai nhìn thấy đâu?" Cậu cười cười

Anh thất thế bị cậu ép vào tường. Tay chân anh cuống cuồng đẩy ngực cậu.

"Anh không muốn..."_Anh khổ sở tránh né

"Chúng ta như thế này, không phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay sao?"

Tay cậu đã chực chờ luồn vào áo anh, hư hỏng chạm.

"Ưʍ...không được đâu."

Cậu lấn tới kéo cằm anh lên, áp chế môi anh hôn tới tấp. Anh kháng cự, vùng vằn cắn môi cậu.

"Không được có hành động thái quá." Anh hờn dỗi

"Không có ai thấy cả." Cậu mạnh mẽ khẳng định

Cậu liếʍ nhẹ môi, vẻ mặt buồn buồn.

"Đau không?" Mắt anh nhìn chằm chằm vào môi cậu

"Hối lỗi thì hôn em một cái."

"Hôn...cái đầu em. Biếи ŧɦái."

Anh gấp rút chạy đi thanh toán, sợ cậu lại nảy sinh ý định với anh. Thằng nhóc Doãn Thần anh đã chăm sóc cậu từ khi còn học cấp 2, lớn rồi lại bị cậu "thịt".

***

Anh ngồi sau xe, vững vàng ngồi vị trí của một người yêu.

"Không muốn về nhà." Anh bảo

"Muốn đi khách sạn sao?" Giọng cậu phấn khích

Anh đánh mạnh vào lưng cậu.

"Lưu manh... Đưa anh đi chơi, không đi khách sạn."

"Được thôi."

Cậu không hỏi han anh, một mạch đưa anh đến quán bida. Cậu và anh đến vào đầu giờ chiều, chỉ có lác đác vài ba người ở đây.

"Doãn Thần, lâu quá không thấy đến." Ông chủ Tần lên tiếng

"Chuẩn bị vài cốc bia."

"Được được."

Cậu kéo anh đi một đoạn khá xa. Cậu chọn bàn bi-da xa xôi nhất, còn có một bức tường chắn hết 2/3 tầm nhìn.

"Anh không biết chơi môn này."

"Em dạy anh."

Cậu đem cây cơ đến chỗ anh, thực hiện động tác lơ cơ. Lơ bi-da có tác dụng tăng độ ma sát, đem đến những cú đi cơ chuẩn xác hơn, bên cạnh đó lơ bi-da cũng có tác dụng bảo vệ đầu gậy, chống lại sự ăn mòn trong quá trình sử dụng.

Bàn bi-da cao tầm 70-80cm, mặt bàn có màu xanh dễ chịu. Trên đó còn có bóng bi-da nhiều màu đẹp mắt.

Anh đứng ngơ ra nhìn dáng vẻ cậu thể hiện. Anh không hiểu nhiều về môn này, chủ yếu nhìn vẻ mặt nam tính của cậu.

"Anh chỉ làm theo em là được." Cậu xoay đầu lại nhìn anh

"Lúc nãy anh không chú ý quan sát."

"Vậy thì...anh đến đây."

Anh rụt rè tiến lại chỗ cậu, vẻ mặt cam chịu để cậu dạy dỗ.

Nghe theo lời của cậu, anh cúi người thấp xuống. Cằm anh gần chạm vào mặt bàn.

"Tay anh cầm cơ không quen..."

"Ý của anh là gì đây? Cầm cái gì mới quen."_ Ánh mắt cậu xoáy vào anh

"Dạy anh cách đặt tay." Anh vội đổi chủ đề

"Đầu tiên, đặt cơ vào giữa phần vòng tròn được tạo nên bởi ngón cái và ngón trỏ. Nhẹ nhàng, từ từ, dùng tay đánh đẩy đi đẩy lại cây cơ thật nhẹ nhàng trên tay đế. Cơ phải trượt thật dễ dàng trên tay đế."

Anh nhanh nhẹn nghe theo.

"Tay đế chắc chắn thì đường cơ mới thẳng, và có vậy thì mới có thể tạo nên một cơ chuẩn xác."

"Không phải để tay như thế."

Cậu bước lại, từ phía sau vòng tay ra trước chỉnh sửa anh. Cậu như thế này là đang ôm anh từ phía sau, tai anh nhận hết hơi thở của cậu.

_To be continued_