Cậu đưa anh về tới nhà, thẳng thừng không nhìn lấy anh một lần. Mẹ của Doãn Thần không có ở nhà nên anh hét lớn.
"Tiểu Thần, em nói không giận nữa mà."
Doãn Thần không một lời hồi đáp, đóng sầm cửa phòng lại. Anh không biết tại sao cậu lại tức giận đến vậy. Trước đây, cậu rất ngoan và nghe lời của anh. Cậu nhóc này lớn rồi nên muốn tạo phản sao???
Anh đứng trước cửa phòng cậu gõ cửa đến mỏi tay, cậu cũng chẳng hề lên tiếng.
"Tiểu Thần, em ra đây nói chuyện rõ ràng cho anh."-Lưu Tinh Hàm đập cửa
"Anh biết em ghen tức với Mỹ Mỹ. Mặt của em trước đó đã hiện rõ ràng ra mà. Thế nhưng, em xem...lý do chính đáng sao? Em lại đi so đo với một cô gái."
Nghe anh mắng, cậu không chịu được, mở cửa ra đối mặt với anh.
"Anh nghĩ em vì cô ta mà tức giận?"_Cậu bấu lấy vai anh
"Chứ làm sao? Nói lý do cho anh nghe xem."_Anh bày ra vẻ mặt thách thức với cậu
"Là vì anh..."_Cậu cắn răng thốt ra những lời đó
"Biện minh sao? Chuyện này mà liên quan tới anh. Anh thấy em ích kỉ. Từ bé đến lớn, em có bao giờ san sẻ thứ gì cho ai. Đến anh còn bị em xem như đồ vật mà giữ khư khư..."
Cậu nghe thấy những lời đó mà choáng váng. Từng lời từng lời một thẩm thấu vào tim gan cậu, đau nhói gợn lên từng cơn.
"Anh nói sao..."_Cậu bất giác hỏi lại
"Anh xem em là em trai anh. Nhưng thật sự chúng ta không phải như thế, nên cậu đừng xen vào chuyện của anh."_Anh hét vào mặt cậu
Cậu khó chịu đến tột độ, hùng hổ ép vai anh vào tường.
"Anh nghe rõ cho em. Em không xem anh là đồ vật mà anh là người quan trọng nhất đối với em. Em lo lắng cho anh nên mới tức giận. Thế mà bị anh xem là thằng nhóc con tức giận vô cớ."
"Anh xem cái cô Dương Á Mỹ gì đó mới gặp anh lần đầu tiên đã mời cơm anh rồi. Anh ngốc cũng phải nhìn ra cô ta có ý đồ với anh chứ."
"Anh xem...đối với con gái thì anh cứ ngây ngốc như vậy. Anh bị bao nhiêu ả lừa, đá anh không thương tiếc rồi? Anh thấy em vui vẻ khi để mấy ả đó làm anh buồn bã, khóc lóc hả? Anh xem...anh xinh đẹp như thế này. Không để em yên tâm được lúc nào hết..."
Anh sững người khi cậu mắng anh. Hơi thở cậu gấp gáp phả vào mặt anh, ánh mắt tức giận nhưng rất dịu dàng với anh.
"Được rồi...Sau này, em sẽ không xen vào chuyện của anh."
Cậu thả vai anh ra, định bước vào phòng thì bị anh chặn lại.
"Tiểu Thần, anh xin lỗi...Là anh không hiểu chuyện."
Hàng mi cong vuốt, khẽ mấp máp khiến cậu mềm lòng đôi phần. Anh lại chợt nắm lấy tay cậu.
"Đừng mà...em không được làm lơ anh. Anh biết lỗi rồi...Anh sai...rồi."
Sau đó, anh ôm lấy cậu thật chặt như sợ vụt mất cậu, sợ cậu thật sự bỏ mặc anh.
"Tiểu Thần, anh sẽ không mắng em nữa...Với lại, đừng bỏ mặc anh. Anh chỉ còn mỗi em thôi..."
Lưu Tinh Hàm ngước lên, tay thì sống chết ôm lấy cậu. Mắt anh ươn ướt, hàng mi khẽ khàng run lên, môi thì mím chặt, thành tâm nhận lỗi.
Nhìn thấy cậu chẳng có một động thái nào, anh đem mặt vùi vào ngực cậu.
"Em buồn ngủ rồi, không nói chuyện này nữa."
Cậu vỗ vỗ lưng anh đồng thời cũng đẩy anh, không cho anh bám lấy cậu. Cậu nhanh nhẹn đóng cửa phòng, khoá chốt lại.
"Chiều nay em có tiết học. Tạm thời cần nghỉ ngơi một lát."
Cậu đợi bước chân anh dần xa đi thì ngồi bật dậy khỏi giường.
"Thiệt tình...sao lại nói những lời đó với anh ấy? Khen anh ấy xinh đẹp sao? Chẳng khác nào tỏ tình..."_Cậu vò đầu đến rối lên
Bỗng dưng, miệng cậu lại vẽ ra một nụ cười ngây ngốc.
"Anh ấy hối lỗi với mình. Thật là...dễ thương chết đi được."_Cậu đứng lên, đánh đấm loạn xạ vào không khí
Lưu Tinh Hàm trở về phòng của anh thì tâm trí có chút rối rắm. Anh không chắc cậu đã hết giận anh chưa. Vì lúc bám lấy cậu, xin tha lỗi cậu chẳng có phản ứng gì.
Nhưng anh đâu có ngờ, lúc đấy cậu phải kiềm chế khi anh một mực bám lấy cậu. Bản chất của cậu đã mê mẩn nhan sắc của anh mà anh lại bày ra khuôn mặt ngoan ngoãn trước cậu. Cậu chỉ cần buông lỏng cảnh giác thì môi mềm của anh chắc chắn sẽ bị quấn lấy đến tơi tả.
***
"Tiểu Thần, thức dậy đi. Em còn phải đi học mà."
Lưu Tinh Hàm lấy chìa khoá mở chốt cửa. Anh đứng cạnh giường cậu, hơi cúi người gọi cậu thức dậy.
Cậu mở mắt thì đôi môi đỏ hồng khiến cậu tỉnh táo ngay lập tức.
"Aaa..."_Lưu Tinh Hàm buộc miệng hét lên
Tình thế là do cậu mụ mị, kéo anh nằm lên người cậu.
"Sao thơm thế? Anh vừa tắm sao?"_Cậu đưa mũi vào cổ anh ngửi ngửi
"Ờ, tại trời có hơi nóng."
_Anh lấy lại bình tĩnh bước xuống giường, chạy khỏi phòng
Anh rời đi, cậu có hơi quyến luyến hơi ấm của anh. Chỉ đành hấp thụ những hương thơm còn sót lại vào cơ thể.
Lưu Tinh Hàm thở gấp, chạy ra ngoài.
"Sao em ấy cứ muốn tiếp xúc với cơ thể của mình?"_Mặt anh nóng bừng bừng lên
Chốc sau, Doãn Thần bước xuống với bộ đồng phục của trường. Vì là sinh viên năm nhất nên cậu mặc đồng phục khá thường xuyên.
"Ở nhà đợi em...tầm 5h em về."
"Ò..."
Lưu Tinh Hàm ra cửa đón Doãn Thần.
"À, nếu tiện đường...em giúp anh mua vài thứ đồ."
Doãn Thần đang ngồi trên xe nhìn anh dịu dàng.
"Anh nói đi..."
"Mua sữa...đơn giản anh muốn uống."
Nghe đến sữa, đầu Doãn Thần có chút đen tối nhưng nhanh chóng thu lại ý nghĩ đó.
"Được thôi...Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Lưu Tinh Hàm xoay người đi vào nhà với tâm trạng khó tả. Mối quan hệ giữa cậu và anh trở nên kì lạ suốt hai hôm nay. Đặc biệt kiểu kì lạ này khiến tim anh đập loạn xạ mất khiểm soát.
Doãn Thần rời khỏi, Lưu Tinh Hàm buồn chán không có việc gì để làm.
Trước tiên, anh lưu số điện thoại từ danh thϊếp của Dương Á Mỹ. Tiếp đến, ngả lưng vào ghế sô-pha êm ái, chọn ngẫu nhiên một bộ phim để xem.
Xem một hồi lâu, anh thϊếp đi vì nội dung phim quá nhàm chán. Anh ngủ rất ngon lành, đánh thẳng một giấc đến 5h chiều.
Doãn Thần trở về nhà mà Lưu Tinh Hàm vẫn không hề hay biết. Cậu đem mấy hộp sữa cất vào tủ lạnh.
"Xinh đẹp quá..."
Cậu ngồi đối mặt với anh. Ngón tay cậu lịch thiệp vuốt ve đôi gò má mềm mại, ngón cái thì gian tà miết vào môi anh. Cuối cùng, cậu cảm nhận hơi thở đều đặn của anh, xâm chiếm đôi môi của anh.
"Mình làm gì thế này?"
Cậu thấp thỏm thở hắc, dứt môi anh ra. Thần kinh cậu căng như dây đàn, chỉ cần anh mở mắt thì quan hệ anh em trai khó mà giữ được.
Cậu dùng tay nâng một bên mặt của anh.
"Ca ca, em mua sữa cho anh rồi."
Mí mắt anh co lại rồi khó khăn nhấc lên.
"Em về rồi à~ Sữa của anh đâu?"
Anh nói ra câu đó rất bình thản nhưng em trai anh không như vậy. Cậu bị thôi miên bởi cái giọng điệu dễ nghe của anh, hơn nữa chữ "sữa" nghe sao mà mê muội quá.
"Sữa của anh...em để ở tủ lạnh rồi."_Cậu ấp úng nói
"Ờ, em uống không? Để anh đi lấy."_Anh đứng dậy tắt TV đi
"Không cần... anh uống cốc này đi. Em đã rót ra sẵn cho anh rồi."
Anh dụi dụi mắt.
"Em không uống sao?"
"Cốc này em rót đầy. Anh một nửa em một nửa."
"Ò..."_Anh cầm lấy cốc sữa
"Ngon không?"_Cậu sốt ruột
"Sữa đậu nành? Anh thích uống sữa bò hơn."_Anh ngạc nhiên nói
"Ngoan...Anh uống hết cốc này đi."_Cậu vỗ anh như vỗ con nít vậy
Anh bị lừa uống hết cốc sữa đậu nành huyền thoại đó. Anh còn ợ một hơi rõ to.
"Anh đi đâu đấy?"
Anh chạy nhanh chỗ tủ lạnh kiểm tra.
"Tốt rồi, đều là sữa bò."_Anh cười nhẹ nhõm
"Đáng lẽ, phải mua thêm...sữa đậu nành cho anh ấy."_Nội tâm gian xảo của Doãn Thần
"Tiểu Thần, nghĩ cái gì đấy?"
Anh gọi cậu vì cậu đứng chặn đường anh.
"Hả?"
"Đi vận động không?"_Anh dò hỏi cậu
"Chạy bộ sao?"
"Ừm..."
Cả hai thay bộ thể thao y hệt nhau. Cùng nhau chạy bộ ra công viên. Lưu Tinh Hàm có được thân hình như bây giờ là kiên trì tập luyện. Chạy bộ, tập gym, bơi lội anh đều thử qua.
Tuy vậy, ông trời không công bằng với anh chút nào. Vì có một em trai chỉ cần tập gym 3 lần một tuần thì đã có cơ thể lấn át anh trai. Cậu nhóc Doãn Thần 19 tuổi đã cao 1m 80cm, sao này còn có thể cao hơn thế nữa cơ, với cả cơ bắp rắn chắc hơn hẳn anh.
"Nước..."_Anh ném chai nước đến cho cậu
"Vận động xong...khoẻ hết cả người."
Lưu Tinh Hàm tìm đến một băng ghế dưới gốc cây cổ thụ. Chiều tàn là thời điểm thích hợp để ngắm hoàng hôn. Những bóng đèn đường cũng đã bật lên, soi rõ đường nét khuôn mặt của anh.
Anh cười nói, mồ hôi lăn từ thái dương xuống xương gò má. Anh uống nước từng ngụm từng ngụm. Một ít nước chảy dọc xuống cổ anh thu hút hoàn toàn ánh nhìn của cậu.
"Tiểu Thần à~ sao em cứ nhìn anh?"
Cậu lộ ra biểu hiện thở gấp gáp, môi run run.
Anh hướng mắt về phía cậu. Vẫn là cái ánh mắt dịu dàng vẫn chưa thay đổi đó. Anh đưa tay lên mặt cậu vuốt ve.
"Tiểu Thần, em không khoẻ sao? Vận động quá sức sao?"
Lưu Tinh Hàm lo lắng dùng khăn lau mồ hôi cho cậu. Cậu nhìn anh một cách đắm đuối. Ánh mắt, đôi môi, giọng nói với cả cử chỉ nhượng nhịn của anh dành cho cậu. Cậu rất tham vọng, cậu không muốn chỉ nhận bao nhiêu đó.
"Tiểu Thần, nói anh nghe. Em bị làm sao đấy?"
Đầu óc cậu rối loạn, bất chấp anh nghĩ gì đi nữa. Tay cậu chạm lấy môi mềm của anh, bầu không khí tràn đầy sự ám muội.
"Người con trai này...tôi bị anh mê hoặc rồi."
Cậu thả một ánh mắt chứa đầy lửa tình vào người anh.
"Hả?"_Người Lưu Tinh Hàm cứng đờ
_To be continued_