Mặt trời ló dạng, tia nắng xuyên qua rèm cửa và lặng lẽ đánh thức Lưu Tinh Hàm.
Anh mở mắt, bỗng cảm thấy thân thể có chút ê ẩm, định hình lại thì đang bị cậu ôm cứng khừ.
"Buông ra...buông ra coi."_Lưu Tinh Hàm không thương tiếc đánh vào khuôn mặt đẹp trai của cậu
Cậu hoảng hồn thức giấc.
"Ca ca, mới sáng đã đánh người rồi."
"Em còn nói...tại sao anh với em lại nằm ở sàn nhà thế hả?"
Doãn Thần ngó nghiêng, đúng thật là đang ngồi ở sàn nhà.
"Là do em ôm anh xuống sàn."_Doãn Thần trả lời tỉnh như quả bơ
"Em hại anh cả người đau nhức. Anh còn đi làm nữa đấy..."_Lưu Tinh Hàm lườm cậu
"Thế có cần em xoa bóp cho anh không?"
"Xoa cái đầu em...Cút..."
Lưu Tinh Hàm tức tối đứng bật dậy.
"Ca ca, đi làm sao?"
"Ừ, biết rồi còn hỏi."
"Em đưa anh đi."
"Được thôi."_Lưu Tinh Hàm xoay lưng trở về phòng mình
Doãn Thần đã tự nguyện, Lưu Tinh Hàm cho cậu nguyện ý. Có người đưa đi làm không phải thoải mái hơn sao? Dại gì từ chối chứ!!!
Phong cách ăn mặc đi làm của Lưu Tinh Hàm tương đối đơn giản. Anh chỉ cần sơ mi xanh dương tay ngắn phối quần tây đen đã làm hút mắt người đối diện. Tỷ lệ cơ thể của Lưu Tinh Hàm quá cân đối cộng với chiếc eo thon do chăm chỉ luyện tập, trông anh khoẻ khoắn vô cùng.
"Tiểu Thần, mau lên. Anh sẽ muộn mất."_Lưu Tinh Hàm đập cửa
"Ra ngay."
Doãn Thần trở ra với khí chất ngất trời. Cũng như Lưu Tinh Hàm, cậu không ăn mặc cầu kì. Style của cậu chỉ là quần jean và áo thun, nổi trội nhất cũng chỉ chiếc áo khoác đen.
"Đi...đi...còn phải ăn sáng nữa. Mau lên."
Lưu Tinh Hàm nắm lấy cổ tay cậu mà kéo xuống phòng bếp. Mẹ Doãn Thần để hai chiếc bánh mì kẹp ở trên bàn rồi ra ban công phơi quần áo.
Lưu Tinh Hàm cầm chiếc mì nóng hổi đó lên ăn ngấu nghiến.
"Anh ăn chậm chậm thôi..."_Ngược lại với anh, cậu ăn rất thong dong
"Nhanh...nhanh đi."
Cuối cùng, Lưu Tinh Hàm hối thúc, thành công kéo Doãn Thần ra khỏi nhà. Doãn Thần đi dắt chiếc moto phần khối lớn của mình ra, đội cho anh trai nón bảo hiểm.
"Tiểu Thần, 5 phút nữa thôi."
"Ngồi cho vững..."
Doãn Thần rịn xe đi. Phải nói khả năng điều khiển xe của cậu đạt tuyệt đỉnh, lao nhanh như bay. Ngồi đằng sau, anh ôm hông cậu chặt hết mức, cậu cũng thoả mãn mà cười gian xảo.
"Ca ca, đến rồi."
Trong suốt đường đi, Lưu Tinh Hàm lo nhắm nghiền mắt.
"Không ngờ anh lại nhát gan?"
Lưu Tinh Hàm bị giọng nói làm cho mở mắt.
"Đến rồi sao? Nhanh vậy."
"Là anh bảo muộn rồi nên..."
Doãn Thần tích tắc bế Lưu Tinh Hàm xuống xe.
"Em không vượt đèn đỏ đúng đó chứ?"_Lưu Tinh Hàm lo lắng hỏi
"Anh nghĩ em sẽ làm ra chuyện như vậy?"_Doãn Thần nhếch lông mày phủ định
"Ừm...chắc không đâu ha. Cậu về đi."
Lưu Tinh Hàm cười cười vẫy tay đuổi Doãn Thần.
"Sáng nay em không có tiết học, cũng không có việc gì làm..."
"Ờ mà, chỗ anh làm việc chán lắm."
"Không sao, chủ yếu là anh mà."_Doãn Thần thủ thỉ vào tai anh
Doãn Thần giật chiếc túi chứa camera trên vai anh.
"Để em cầm hộ anh."
Lưu Tinh Hàm vẫn đứng sững sờ ra.
"Chủ yếu là mình? Ý của em ấy là sao ta?"_Nội tâm Lưu Tinh Hàm
Sau đó, anh dẫn cậu vào bên trong. Chỗ đó là một studio mới nổi, không đông khách lắm, chỉ lác đác vài người. Hôm nay, buổi chụp của anh có lẽ hoạt động lớn nhất của studio đó rồi.
Lưu Tinh Hàm cúi chào mọi người rồi kiếm một góc cho Doãn Thần.
"Em ngồi đây đi, anh đi làm việc."
"Khát nước..."
"À..."
Anh chạy loắn xoắn đi tìm cho cậu chai nước. Cậu cũng tận dụng chạm tay mềm của anh.
"Anh Lưu, người mẫu vào rồi ạ."_Một người trong studio gọi
"Đến ngay."
Lưu Tinh Hàm một khi bật chế độ làm việc là không hề để ý xung quanh, một thái độ chuyên nghiệp hết mức.
Doãn Thần cũng tập trung mà tập trung vào anh. Từ chỗ ngồi của cậu là khung cảnh rất thích hợp để ngắm nghía anh.
Lưu Tinh Hàm phải liên tục đổi góc chụp nên cơ thể cũng phải chuyển động. Những khoảnh khắc như thế, mắt cậu bắt trọn vóc dáng mê người của anh.
"Rất ngon và ngọt."_Cậu uống ngụm nước rồi mím môi
Lưu Tinh Hàm làm việc mà cứ thấy ngứa ngáy ở cổ. Anh khó chịu nhìn về phía sau liền bắt gặp ánh mắt của cậu.
Chỉ tích tắc vài giây thôi, anh cũng có thể cảm nhận ánh mắt mê muội của cậu.
"Sao cảm giác như em ấy muốn ăn tươi nuốt sống mình nhỉ?"_Lưu Tinh Hàm nghiêng đầu băn khoăn
Doãn Thần ngồi đằng xa không nghe được câu nói này. Nếu nghe được chắc cậu sẽ âm thầm thừa nhận thôi!!!
Buổi chụp hình diễn ra rất suôn sẻ, kết thúc sớm hơn dự đoán. Người mẫu của buổi chụp là cô gái có vẻ ngoài ưa nhìn, tính cách thì vui tươi và cởi mở.
"Chào anh, tôi là Dương Á Mỹ."
Lưu Tinh Hàm đang loay hoay sắp xếp camera vào túi, anh ngước lên.
"Chào, tôi là Lưu Tinh Hàm."
"Em đã xem qua ảnh, tai nghề anh rất cừ nha."_Dương Á Mỹ vui vẻ mỉm cười
"Quá khen, chỉ thường thôi."_Lưu Tinh Hàm phủi phủi tay
Lúc này, Doãn Thần bước tới. Một đám mây đen u uất đứng phía sau anh, doạ Dương Á Mỹ thu lại nụ cười.
"Ca ca, em đói rồi."_Giọng nói có phần ấm áp phất vào sau gáy anh
"Hay là đi ăn trưa cùng nhau đi. Em biết có quán mì sợi mới mở. Đi cùng không?"_Dương Á Mỹ
Lưu Tinh Hàm vội liếc Doãn Thần.
"Thật ra...mì sợi cũng tốt."
"Anh thích là được rồi."_ Doãn Thần miễn cưỡng đồng ý
"Mỹ Mỹ, vậy em dẫn đường đi."
"Ok."
Ba người rời khỏi studio, Lưu Tinh Hàm có hơi bất ngờ với chiếc xế hộp của cô. Anh không ngờ một cô người mẫu mới nổi cũng có thể giàu có như vậy.
"Ca ca, lên xe."
"Ờ."
Lưu Tinh Hàm vừa lên xe thì Doãn Thần đã rịn xe đi vun vυ't. Lần này, tốc độ xe vừa đủ để Lưu Tinh Hàm có thể mở mắt, thưởng thức được tài nghệ lái xe của Doãn Thần.
Doãn Thần băng xe qua bên đường, đột ngột thắng gấp khiến Lưu Tinh Hàm sống chết bám lấy hông cậu.
"Anh xuống xe đi."
"Ờ."
Doãn Thần ngồi kềm xe vững vàng, thuận lợi cho Lưu Tinh Hàm xuống xe an toàn. Vì Doãn Thần lái chiếc phân khối lớn nên thu hút không ít ánh nhìn.
"Tiểu Thần, mọi người đều nhìn cậu."
"Chắc vì em đẹp trai."
"Oẹ..."_Lưu Tinh Hàm lấp tức phản ứng
Doãn Thần đáng lẽ nên tức giận, nhìn lại khuôn mặt hậm hì cười của anh, cậu lại dễ dãi bỏ qua.
Đột nhiên, Dương Á Mỹ lại khoác tay Lưu Tinh Hàm.
"Đi vào thôi."
Tự dưng anh bị cô gái mới quen biết kéo đi, cậu liền hậm hực giận dỗi.
"Tiểu Thần, mau đi vào. Đứng đó làm gì?"_Lưu Tinh Hàm gọi
Doãn Thần đi phía sau hai người đó.
"Quán đông thế này? Làm sao bây giờ?"_Doãn Thần ngỡ sẽ đi về, anh trai cậu cũng không đi cùng cái cô Dương Á Mỹ nữa
"Không sao. Em đã đặt chỗ trước rồi."_Dương Á Mỹ tươi rối
Theo nhân viên của quán ăn đó, ba người được dẫn vào phòng riêng. Cậu bị Dương Á Mỹ chiếm chỗ ngồi cạnh anh trai, đành tủi thân ngồi đối diện anh.
"Hai người ăn nhiều vào, bữa ăn này em mời."_Dương Á Mỹ
"Sao thế được?"_Lưu Tinh Hàm sửng sốt
"Không sao đâu. Người ta đã có lòng, nên nhận chứ."
Doãn Thần thản nhiên nói ra câu nói đó, kết quả bị anh trai đá vào chân đau điếng.
"Hừ...lần đầu gặp. Em còn là con gái nữa."_Lưu Tinh Hàm khó xử
"Hay là vậy đi. Lần sau, tới lượt anh đãi."
Cậu nhìn chằm chằm, tỏ vẻ không vui nhưng anh vẫn không để ý đến cậu.
"Vậy lần sau, anh nhất định mời em một bữa thịnh soạn."
"Bỏ qua chuyện đó đi, bát mì sẽ nguội mất."_Dương Á Mỹ
Không đơn giản chỉ bát mì, Dương Á Mỹ còn gọi rất nhiều món ăn khác trong thực đơn. Sau khi ăn uống no nê, anh và Dương Á Mỹ còn trò chuyện rất vui vẻ.
"À, anh trai đó là gì của anh?"_Dương Á Mỹ ghé vào tai Lưu Tinh Hàm
Doãn Thần khó chịu nhìn hai người đó thì thầm.
"Là em trai."
"Thật không?"
Thì đột ngột, Doãn Thần chạy đến chỗ Lưu Tinh Hàm, tách hai người đó ra.
"Sao đấy?"_Dương Á Mỹ nhìn Doãn Thần cười trêu ghẹo
"Tinh Hàm, anh bảo anh trai này là em trai anh mà. Sao em lại không thấy giống?"_Dương Á Mỹ tiếp tục cất giọng
"Đủ rồi, bọn tôi là anh em hay không? Chuyện của cô chắc?"_Doãn Thần bực bội
Doãn Thần kéo Lưu Tinh Hàm đứng dậy.
"Chúng ta đi về. Mặc kệ cô ta."
"Khoan đã...em ấy đâu nói gì quá đáng đâu?"_Lưu Tinh Hàm hất tay Doãn Thần
Doãn Thần hùng hổ bỏ đi.
"Mỹ Mỹ, cậu ấy không hiểu chuyện. Anh sẽ mời cơm em sau."
"Đây là danh thϊếp của em."
Khi Lưu Tinh Hàm rời đi, Dương Á Mỹ phơi ra ánh mắt khó hiểu.
"Thì ra anh trai mình là người như thế này."_Dương Á Mỹ dùng điệu cười đạt được mục đích
Doãn Thần bỏ đi làm Lưu Tinh Hàm vội vàng đuổi theo. Anh chạy đến chỗ đỗ xe thì thở phào, cậu vẫn chưa rời đi.
Cậu gục đầu xuống, nhìn góc nghiêng thấy nam tính vô cùng.
"Tiểu Thần, sao tự dưng lại như này?"
"Tự hỏi bản thân anh."
Cậu đang ngồi trên bệ của bồn hoa, anh ngồi cạnh cậu.
"Rốt cuộc là em không vui ở chỗ nào? Em không nói ra làm sao anh biết được."
Cậu nhìn anh thở dài mệt mỏi.
"Nói ra thì giúp ích được gì?"_Doãn Thần cau mày
"Em trẻ con thế hả?"_Lưu Tinh Hàm lỡ miệng
Doãn Thần thật sự tức giận.
"Được rồi. Em là trẻ con làm loạn. Vậy anh tự bắt xe về nhà."_Doãn Thần cứ thế bỏ đi thật
"Mình không nên chấp nhất với em ấy. Cái đồ xấu xa đó. Dám bỏ mình lại."_Lưu Tinh Hàm bĩu môi, mắt anh rưng rưng
Lưu Tinh Hàm đứng đợi taxi thì Dương Á Mỹ xuất hiện. Cô ta kéo kính xe xuống.
"Em trai anh đâu rồi?"_Dương Á Mỹ hỏi nhạt
"Em ấy đi rồi..."_Lưu Tinh Hàm buồn buồn
"Thế em đưa anh về. Lên xe đi."
Lưu Tinh Hàm ngại ngùng gãy đầu.
"Có được không?"
Bỗng dưng, một tiếng xe moto chạy đến. Trên đó là một cậu nhóc 19 tuổi hậm hực.
"Tiểu Thần, cậu chưa về sao?"
"Anh theo em về. Em không giận anh nữa."_Doãn Thần mạnh tay kéo Lưu Tinh Hàm đi
Dương Á Mỹ bật cười vui vẻ, kiểu cười này là kiểu cười chúc phúc.
"Anh trai mình có cậu em trai giữ người thế này. Sắp tới phải ra sức tranh giành với cậu ta rồi."_Dương Á Mỹ
_To be continued_