Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 4: Thời cơ

Lưu Tinh Hàm khó chịu đạp mạnh vào chân Doãn Thần. Cậu biết mình tiêu rồi, anh trai phát hiện rồi.

"Em...xin lỗi."_Đầu óc Doãn Thần như ngừng hoạt động chỉ nói được câu đó

Lưu Tinh Hàm im lìm, đi một mạch ra khỏi hồ bơi. Khuôn mặt anh lạnh nhạt, hàng mi rũ xuống khiến cậu bối rối vô cùng.

"Ca ca...đợi em với."

Lưu Tinh Hàm đi thang máy thì Doãn Thần đã kịp chặn cửa lại. Hai người vào trong không gian kín.

"Anh tức giận sao?"_Doãn Thần đứng đối mặt Lưu Tinh Hàm

"..."_Lưu Tinh Hàm xoay mặt đi

"Lúc nãy, em không cố ý đâu...Em biết anh là trai thẳng mà, tuyệt đối không có ý đồ với anh."_Doãn Thần vội vàng giải thích với anh trai

"Lừa gạt..."_Lưu Tinh Hàm hạ giọng quăng câu nói đó

***Ting***

"Đồng tính luyến ái sao?"_Hà Tiểu Di thốt lên

Đó là lúc cửa thang máy mở ra. Lưu Tinh Hàm và Doãn Thần đứng đối mặt nhau nên từ góc từ bên ngoài nhìn vào cứ tưởng hai người đang hôn nhau.

Lưu Tinh Hàm nghe thấy tiếng Hà Tiểu Di nên rụt người lại, run rẩy. Anh chắc chắn bố anh đang đi cùng ả ta, hơn nữa còn nắm tay tình tứ, anh thật sự chẳng muốn nhìn.

Doãn Thần nhìn Lưu Tinh Hàm chân đứng không vững, ánh mặt tràn đầy sự sợ hãi, đau lòng mà kéo anh vào ngực. Anh kéo Lưu Tinh Hàm đứng vào góc che lại, để đôi cẩu nam nữ bước vào không nhìn ra Lưu Tinh Hàm.

"Trông tởm chưa? Ban ngày ban mặt mà lại..."_Hà Tiểu Di chửi rủa

Là cô ta cổ hủ. Thời đại nào rồi bà cô kia? Còn kì thị người ta, nam nhân nam nhân yêu nhau có làm sao? Bộ người ta ăn hết của cải nhà bà hay sao hả?

Mà hừm...hai người họ vẫn chưa yêu nhau. Đó là chuyện của sau này rồi!!

Anh rút vào người cậu em trai của mình, nhận được sự vỗ về an ủi từ bàn tay ấm áp. Bỗng dưng, cậu mạnh bạo bế anh trai lên.

Anh suýt giật thót tim rồi lại vùi đầu vào vai cậu. Trước khi ra khỏi thang máy, cậu còn lườm đôi cẩu nam nữ kia. Tuy cậu nhỏ hơn nhưng cậu có đôi mắt doạ người, toát ra khí chất.

Doãn Thần cũng thừa dịp được ôm anh trai, đến phòng rồi mà cậu vẫn chưa chịu buông ra. Cậu bế anh trai mà cứ vậy ngồi xuống giường.

"Dính người thế này là hết tức giận rồi đúng không?" _Doãn Thần phả hơi nóng vào tai anh

Lưu Tinh Hàm ngẩn đầu lên liếc Doãn Thần một cái rồi vô ơn đẩy cậu ra. Tấm thân của em trai cần dùng thì dính vào, không cần nữa thì cự tuyệt như vậy đấy.

Một nét nhạc tủi thân bao quanh lấy Doãn Thần. Cậu tự biết thân phận đi vận chuyển tất cả đồ của anh trai qua bên phòng của cậu. Từ hôm qua, anh trai cậu đã ở đây rồi.

Lưu Tinh Hàm tiến lại va li lấy ra chiếc quần tây đen và áo sơ mi màu xanh rêu.

"Cậu ở ngoài đợi đi."

"..."

Lưu Tinh Hàm vào phòng tắm, xả nước rồi lau người. Tiếng nước róc rách ái muội làm Doãn Thần đắm chìm vào nó, bất giác tiến đến trước cánh cửa để nghe cho rõ.

Nhờ Lưu Tinh Hàm mà Doãn Thần mới biết cậu có hứng thú với con trai. Đã hai năm rồi, Doãn Thần vẫn âm thầm chờ đợi, đợi đến lúc cậu có thể uốn cong anh trai, đè anh trai ở dưới thân.

Cậu đang lạc trôi trong những suy nghĩ xấu xa thì anh bước ra với khuôn mặt sửng sốt.

"Cậu bị gì đấy? Đứng trước cửa làm gì? Không lẽ...muốn đi vệ sinh sao?"_Lưu Tinh Hàm phì cười

"Không phải..."_Doãn Thần nhìn anh, nuốt một ngụm nước bọt, rồi vào thay y phục

Lưu Tinh Hàm nằm lăn ra giường. Tự dưng, anh cảm thấy mệt quá, thϊếp đi lúc nào không hay.

Doãn Thần bước ra thấy Lưu Tinh Hàm nằm trên giường như thức ăn bày ra nhưng không có quyền hạn để thưởng thức.

Cậu mặc quần jean ống suông với áo thun đen đơn giản, ngồi xuống ngắm nhìn anh trai ngủ. Đôi môi đỏ hồng hút chặt ánh mắt cậu.

Cậu tham lam nhìn gần hơn nữa thì anh đã mở mắt ra.

"Cậu làm quái gì đấy?"

Ở một cự ly gần như vậy, tim cả hai đập thình thịch liên hồi. Cậu mạnh dạn tiến gần, cánh mũi chạm cánh mũi anh.

"Ca ca có thích em không?"

Khuôn miệng Doãn Thần đung đưa khiến Lưu Tinh Hàm rụt cổ lại vì sợ chạm môi.

Cậu không kiềm nỗi nữa, đè chú rùa rụt cổ này xuống dưới thân.

"Cậu...cậu...muốn làm gì?"_Lưu Tinh Hàm vùng vẫy

Doãn Thần tóm hai tay anh đưa lêи đỉиɦ đầu. Anh giẫy giụa dưới thân cậu làm cậu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến điên đầu.

"Anh đừng náo...nữa."_Đầu cậu vùi vào cổ anh

"Tên cẩu chết tiệt...Cậu bỏ anh ra."

Đúng lúc đó, có người nhấn chuông cửa.

"Là người ta vào kiểm tra phòng."_Lưu Tinh Hàm đẩy cậu ra đi mở cửa

Nhân viên đó bị cậu trừng thì giật thót. Ai bảo làm mất cơ hội của cậu với anh trai?

"Vâng, tôi đã kiểm tra phòng xong. Hai người xuống lễ tân làm thủ tục check-out."

Đợi người nhân viên đó đi. Doãn Thần nhào lại ôm anh trai.

"Bỏ anh ra...Thằng nhóc chết tiệt."_Lưu Tinh Hàm cho thẳng một cú đấm vào bụng của cậu

"Đáng đời...cơ thể ông đây để cậu sờ chắc."

Doãn Thần lần đầu thấy anh trai hung dữ như vậy nhưng cậu thích. Dù gì cậu cũng bị lậm vào người anh trai này rồi.

Tất cả thủ tục được hoàn tất, Lưu Tinh Hàm và Doãn Thần lên chiếc xe du lịch đã thuê từ trước. Đáng nhẽ, Lưu Tinh Hàm và Hà Tiểu Di phải về cùng nhau, nay Doãn Thần thế chỗ của ả ta.

Doãn Thần sắp xếp hành lý ở sau cốp xe rồi lên ngồi cạnh anh trai. Anh liền bật chế độ tự vệ.

"Cậu ngồi cách xa anh một chút."

Anh ngồi sát mép cửa như đang kì thị cậu vậy. Đường trở về nhà tốn đến 3 giờ đồng hồ, anh chỉ tỉnh táo được 1 giờ, 2 giờ còn lại ngủ trên tay Doãn Thần.

Hết nói nỗi ông anh này, rõ là người bảo người ta tránh ra, cuối cùng là đánh một giấc dài trên người cậu.

"Tới nhà rồi, Tinh Hàm ca ca."

Doãn Thần nói rõ từng chữ vào tai Lưu Tinh Hàm. Anh khó khăn mở mắt, ngước nhìn cậu.

"Cái này là anh nhào vào em. Em không có tội."

Đánh một giấc ngon lành, anh vội vuốt lại mái tóc bù xù.

"Tới lúc nào, sao cậu không kêu anh thức dậy?"

"10 phút trước."

Lưu Tinh Hàm ngó nghiêng tìm chú tài xế.

"Chú tài xế đang chuyển hành lí của chúng ta vào trong rồi."

Lưu Tinh Hàm gật đầu lấy lệ.

"Chuyện của anh..."

Doãn Thần hướng mắt đến chiếc xe đen, Lưu Chấn An và Hà Tiểu Di bước xuống.

"Tạm thời...cứ như vậy."

Lưu Tinh Hàm bước xuống xe.

"Hai người về đây định làm gì?"

Lưu Tinh Hàm có Doãn Thần đứng đằng sau nên có dũng khí thốt ra lời đó.

"Mày nói chuyện vô lễ thế hả?"

Sau chuyện dan díu của ông ta, ông ta còn dám lên mặt với anh, anh giận đến đỏ mắt. Doãn Thần liền ra mặt.

"Ông đem ả đó về đây làm gì?"

Lâm Chấn An cười khinh dắt tay ả ta vào nhà. Mẹ Doãn Thần đang ngồi phòng khách thì đứng bật dậy.

"Về đông đủ rồi."

Lâm Chấn An đứng trước mẹ Doãn Thần nắm tay ả Hà Tiểu Di kia.

"Đông đủ rồi, tôi có chuyện muốn nói."

Cả nhà tụ tập tại phòng khách. Sau đó, Lâm Chấn An quăng hai tờ đơn ly dị ra bàn.

"Ký vào đây, mọi chuyện kết thúc."

Nhìn hai tấm giấy, một cho Lưu Tinh Hàm, một cho mẹ Doãn Thần.

"Này, ông làm cái khỉ gì đấy hả?"_Doãn Thần hét

"Đâu phải chuyện của mày, hét cái gì hả?"

Doãn Thần muốn xông lên đấm chết ông ta, anh trai cậu chặn lại.

"Được, tôi ký. Dù gì tôi cũng tính tới chuyện này. Tôi nhượng Hà Tiểu Di lại cho ông."_Lưu Tinh Hàm cắn môi đặt bút ký tên

Tình yêu của anh dành cho ả ta, anh thu lại hết, chẳng còn chút vương vấn nào cả. Tình cảnh này, anh chỉ lo lắng cho mẹ của Doãn Thần.

"Ký đi chứ? Bà sẽ được một nửa tài sản còn gì?"_Lưu Chấn An không tình nghĩa bảo mẹ Doãn Thần

Mẹ Doãn Thần nhìn chằm chằm Hà Tiểu Di, đặt bút ký tên không đắn đo.

"Xong rồi đấy. Tên phụ bạc, cút ra khỏi nhà tôi."

Mẹ Doãn Thần khóc to lên, đem tất cả quần áo của Lưu Chấn An ném ra ngoài. Sự việc này làm hàng xóm quanh đó chấn động, ra ngoài ngó. Thế là, Lưu Chấn An và Hà Tiểu Di thua trận nhục nhã rời khỏi.

Mẹ Doãn Thần bi luỵ, khóc đến sưng mắt. Lưu Tinh Hàm phải vào phòng an ủi bà ấy. Từ lâu, anh đã coi mẹ Doãn Thần là mẹ ruột. Bà ấy nấu ăn, giặt giũ, trông coi nhà cửa, tốt hơn nhiều so với người quăng một đống tiền cho anh mà không thấy mặt mũi đâu, thấy mặt cũng chỉ là mắng chửi, chê trách.

Lưu Tinh Hàm an ủi mẹ, đắp chăn, tắt đèn giúp bà. Mọi chuyện xảy đến quá nhanh, chỉ trong hai ngày mà tình yêu, gia đình của anh đều vỡ nát. Trái tim đau nhói bị tổn thương cứa nát có thể lành lặn trở lại không đây???

Lưu Tinh Hàm bước lên cầu thang, thấy Doãn Thần đứng ở đấy nhìn anh. Anh vội vàng chạy đến, ôm chặt lấy cậu.

Nước mắt cứ tuôn ra, bây giờ anh chỉ có thể dựa dẫm cậu em này.

"Tiểu Thần à, ông ấy bỏ đi rồi..."

Doãn Thần hiểu rất rõ vì sao Lưu Tinh Hàm đau lòng đến vậy. Anh kết thúc yêu đương với Hà Tiểu Di, anh không đau lòng. Anh đau đớn vì bố anh-người ruột thịt duy nhất đã rời anh mà đi. Mẹ anh đã mất cách đây rất lâu rồi, bố là người anh tin tưởng và tôn trọng, vậy mà phản bội anh.

Anh trai ôm chặt lấy cậu, nhất thời có cảm giác hưởng thụ. Cậu xoa lưng an ủi anh, cảm nhận hương thơm phát ra từ cổ anh.

"Muộn rồi, đừng khóc nữa..."

Lưu Tinh Hàm thút thít, lau nước mắt đi. Anh vào phòng thay bộ quần áo ngủ rồi không biết nghĩ thế nào. Anh ôm gối qua phòng Doãn Thần.

"Tiểu Thần, anh không muốn ngủ một mình."

Do khóc quá nhiều nên giọng Lưu Tinh Hàm trở nên run rẩy, nhỏ nhẹ vô cùng.

"Được thôi, anh đến đây."

Hai anh em nằm cạnh nhau, cậu không được ôm anh vì có cái gối chắn giữa.

"Ranh giới đó...Cậu không được phép vượt qua."

"Em biết rồi~~"

Doãn Thần đi tắt đèn, chừa lại chiếc đèn ngủ màu vàng. Anh nằm bên trong xoay mặt vào góc tường, cậu nằm bên ngoài ngắm nhìn tấm lưng đang ngủ say của anh.

"Thời cơ đến rồi. Em phải theo đuổi anh cho bằng được."_Nội tâm gian tà của Doãn Thần

_To be continued_