Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 3: Thấy hết

"Thật khốn khϊếp..."

Lưu Tinh Hàm hùng hổ lấy tay không đấm vào tường, đấm đến khi đầu óc trống rỗng.

"Tinh Hàm, anh điên rồi hả? Dừng lại đi..."

Lưu Tinh Hàm không nghe thấy bất cứ gì, liều mạng làm đau bản thân. Giờ đây, cảm giác đau đớn chẳng là xá gì cả, chỉ còn một xúc cảm rối loạn chồng chéo lên nhau.

"Vẫn như vậy...anh thua rồi. Bao năm nay anh cố gắng như vậy, anh chỉ...cần một sự công nhận từ ông ta thôi mà. Thật sự khó đến vậy sao? Anh không ngại lăn lộn trong cái nghề nhϊếp ảnh này, ông ta không chút để tâm. Anh lấy vợ cũng vì ông ta, anh muốn làm trò bổn phận của người con. Vậy mà...lão ấy đã làm gì? Tình yêu 4 năm là gì chứ, ông ta chỉ cần nói vài câu là có thể lấy đi sao???"_Mắt Lưu Tinh Hàm khóc đến đỏ hoe

Lưu Tinh Hàm đẩy Doãn Thần ra, anh nhào vào phòng tắm chốt cửa lại, bỏ mặc Doãn Thần sững người.

Doãn Thần mặc cho Lưu Tinh Hàm trút hết những tâm sự khó nói vào người cậu. Cậu chỉ không ngờ anh trai hằng ngày cười cười nói nói lại có một tâm tư phức tạp như vậy. Tuổi thơ của Lưu Tinh Hàm thiếu tình thương từ bố, cộng với tâm hồn mỏng manh đón nhận cái chết của mẹ mình vào năm 6 tuổi, đủ thấy Lưu Tinh Hàm cứng cỏi và âm thầm giấu những áp lực vào sâu bên trong, lặng lẽ chịu đựng một mình.

Doãn Thần không phải không biết những góc khuất đó của anh, cậu không nghĩ nó lại tồi tệ đến vậy. Lưu Tinh Hàm thần tượng bố anh vì tài năng của ông ta, ông ta giỏi kinh doanh và kiếm được rất nhiều tiền. Tuy vậy, ông ta chẳng hề quan tâm đến đời sống tình cảm và tinh thần của Lưu Tinh Hàm, chỉ xem anh là thứ dư thừa trong nhà, thái độ mắng nhiếc suốt ngày. Chuyện lần này có thể là đả kích mạnh nhất đối với Lưu Tinh Hàm.

"Không phải...không phải anh ấy làm chuyện ngu ngốc nào đó chứ?"_

Doãn Thần hoàng hồn, hối hả đập cửa, cậu hốt hoảng hơn bao giờ hết.

"Tinh Hàm, anh ra đây. Anh ra ngoài cho em...Anh doạ ai đấy hả? Anh không ra ngoài em phá cửa vào đấy."_Doãn Thần hét lớn mất kiểm soát

"Cạch...cạch..."_Âm thanh cửa khiến Doãn Thần an tâm

"Em làm hỏng cửa thì tự mà đền. Anh không chịu trách nhiệm."_Giọng điệu ổn định hơn lúc nãy rất nhiều

"Được...được. Anh xem bản thân thành ra cái dạng gì rồi?"

Lưu Tinh Hàm vào đấy là để tắm rửa (xối rửa thì đúng hơn). Người anh ướt như con chuột lột vậy, tóc thì rối tung, thân thể thảm thương mà vẫn lộ ra nụ cười gượng trên miệng.

Doãn Thần luống cuống lấy khăn bông vội vã lau những vệt nước trên người anh.

"Chẳng may bị cảm lạnh thì làm sao?"_Doãn Thần khoác hờ cho anh chiếc áo choằng

Nụ cười gượng ghịu ấy vụt tắt trên mặt Lưu Tinh Hàm, thay vào đó là vẻ mặt ảo não.

"Mau thay quần áo đi."_Doãn Thần tìm được bộ y phục cho anh trai, ngoảnh đầu lại

Lưu Tinh Hàm với giữ nguyên vẻ mặt u buồn, chẳng thèm nhúc nhích. Anh trai của cậu đã ngủ.

"Hay em thay y phục cho anh?"_Cậu hỏi như không hỏi

Doãn Thần không muốn lợi dụng anh trai nhưng cũng không muốn anh trai bị cảm lạnh. Thế rồi, cậu chầm chậm cởi chiếc áo trên người anh xuống.

Anh căn bản không để ý đến cậu, đang say giấc nồng, chỉ có cậu mới để ý đến quá trình này.

Làn da mềm mượt, cậu đã từng tưởng tượng bao nhiêu lần. Thân hình anh trai cậu thuộc hàng hoàn mỹ. Trông Lưu Tinh Hàm ôm yếu, nhỏ người hơn Doãn Thần nhưng anh lại sỡ hữu khuôn bụng sau múi tuyệt mỹ.

Doãn Thần trông thấy cảnh sắc nhân gian thì bất giác chạm vào. Dòng điện xuyên qua não cậu, tê rần cả người. Vài giây, thân thể Lưu Tinh Hàm chẳng mặc gì. Chính thức, chỗ nào trên người Lưu Tinh Hàm đều bị Doãn Thần nhìn qua.

Cậu như thế này được coi là gian manh với anh trai, lợi dụng anh trai mệt mỏi thϊếp đi mà thoả mãn tính tò mò, tò mò thân thể anh trai!!!

"Anh thật xinh đẹp..."_Doãn Thần cười tà

Cậu khử trùng cho vết thương trên tay anh trai, thay y phục cho anh trai, dìu anh trai về phòng của cậu. Cậu còn tinh ranh hôn môi mềm của anh trai rồi ôm người thϊếp đi.

***

Lưu Tinh Hàm thức dậy trong vòng tay Doãn Thần với khuôn mặt vô hồn. Anh u uất đẩy cậu ra, bước đi không vững xuống giường.

"Chết đi cho xong...mình chẳng có giá trị giá cả."_Lưu Tinh Hàm lẩm bẩm liên hồi câu nói đó

Trên tay anh đã cầm lấy cây kéo sắt ở phòng bếp. Tâm hồn của anh vụn vỡ đến nỗi không thể kiểm soát hành động, theo khuynh hướng tự hại nặng nề.

Anh ngồi bệt xuống đất, cầm kéo cứa vào tay. Một đường, hai đường rồi ba đường, dòng máu đỏ tươi rơi xuống sàn mà biểu cảm của anh không chút biến động.

"Nhiêu đây chắc đủ rồi..."_Lưu Tinh Hàm ngây ngốc, buông kéo sắt

Doãn Thần đang ngủ nghe thấy tiếng động liền bật dậy.

"Tinh Hàm, anh dừng lại đi...Anh bị điên rồi sao?"

Doãn Thần chạy lại chỗ anh khi anh liên tục cào lấy vết thương đó. Anh điên cuồng cấu lấy chỗ thịt rỉ máu kia.

"Anh làm cái gì đấy?"_Doãn Thần chặn tay anh, lòng cậu đau buốt

"Không sao đâu...Anh không thấy đau. Đừng lo lắng, em trai ngoan."_Lưu Tinh Hàm ngốc nghếch bảo

"Không đau? Đưa tay cho em xem."_Doãn Thần hét

"Tại sao em mắng anh? Em không thương anh nữa sao?"

"Rồi...rồi. Em biết rồi, em thương anh. Đưa tay cho em xem."_Hốc mắt Doãn Thần đã ứa đọng nước

Cậu là sinh viên y khoa, khử trùng và băng bó vết thương thế nào đương nhiên cậu phải biết.

"Em trai ngốc, đừng khóc mà..."_Lưu Tinh Hàm vuốt lấy giọt lệ khẽ khàng rơi trên má cậu

Doãn Thần đột ngột kéo người Lưu Tinh Hàm lại.

"Tinh Hàm, anh mặc kệ lão già họ Lưu kia. Em là em trai anh đây này, anh phải hứa với em. Sau này, anh phải ngoan, không làm chuyện dại dột như thế này nữa?"

"Ừm...anh xin lỗi."

Lưu Tinh Hàm như được bấm nút vậy, một mạch khóc đến ướt áo của Doãn Thần.

"Không phải lỗi của anh, ca ca ngốc."

Tình huống vừa nãy khiến Doãn Thần suýt suy tim. Cậu cứ nghĩ đến lúc đó không tỉnh dậy ngăn cản Tinh Hàm thì chuyện gì xảy ra nữa, cậu thực sự không dám nhắc đến.

***

Mặt trời buổi trưa rất chói chăng lên tới tận thiên đỉnh. Doãn Thần đi kéo rèm cửa, điều chỉnh nhiệt độ phòng xuống thấp.

Tâm trạng của Lưu Tinh Hàm tạm thời điều chỉnh ổn định. Anh ngồi trên bàn, lấy máy tính ra xem ảnh đã chụp trước đó.

Anh là một nhϊếp ảnh gia, hình trong máy ảnh anh nhiều vô kể. Anh cần chuyển nó vào máy tính, sắp xếp gọn gàng trong đó.

"Tinh Hàm, anh nghỉ tay dùng bữa trưa đi."

Doãn Thần mua ở nhà hàng bên dưới lầu đem lên cho Lưu Tinh Hàm. Anh đóng máy tính lại, bày thức ăn ra bàn.

"Cá hồi sót chanh dây sao?"_Lưu Tinh Hàm ngạc nhiên

"Hôm nay, em đãi anh."

Lưu Tinh Hàm bĩu môi không nói gì. Hai người thuộc dạng không nói chuyện khi ăn, thủng thẳng tầm 10 phút sau Doãn Thần mới liên tiếng.

"Bánh tiramisu...Bánh anh thích nhất."

"Có cả thứ này?"

Dỗ Lưu Tinh Hàm thì Doãn Thần phải chịu chi tiền. Cậu chỉ mới là sinh viên, bữa ăn này coi như rút hết ruột gan ra đãi Lưu Tinh Hàm.

Vị bánh tiramisu vừa ngọt vừa tan chảy cùng với vị cà phê thoang thoảng bên sóng mũi là một liều thuốc tinh thần khiến Lưu Tinh Hàm vui vẻ trở lại.

"Thần Thần, một lát nữa, chúng ta đi tắm đi."_Lưu Tinh Hàm cười tươi nói

Doãn Thần chợt sượn người đi do cậu hiểu lầm câu nói của anh.

"Ý anh là tắm hồ bơi hay tắm biển, em có muốn đi với anh không? Mà nếu không đi...cũng không sao, anh biết em không thích mấy chỗ đông người."

"Được thôi, nghỉ ngơi một lát rồi đi."

Lưu Tinh Hàm vui vẻ cười, lộ hai cái đồng xu xinh xinh trên mặt, điệu bộ này Doãn Thần thích nhất.

"Anh cười rất đáng yêu."

"Đáng yêu cái rắm..."

Bỗng dưng bị cậu nhóc này khen, anh nhất thời xấu hổ.

Anh ngồi xem máy tính, em trai ngồi đọc sách gϊếŧ thời gian. Tầm 3h chiều, ánh nắng đã dịu đi đổi lại một thời tiết mát mẻ.

Hai người nam nhân không phải chuẩn bị rườm rà gì, mặc chiếc quần đùi là xong rồi.

Quần anh trai cậu màu đen nhưng cậu thấy nó cuốn hút thế nào, tầm mắt của cậu đều vào đó.

"Em ngây ra làm gì? Đi thôi."

"Anh mặc áo choằng này vào cho em."

Cậu biết anh trai cậu có sức hấp dẫn rất cao, trùm kín lại là an toàn nhất.

"Thần Thần, trời đã hết nắng rồi. Mặc vào làm gì? Nóng lắm đó."_ Lưu Tinh Hàm cằn nhằn

"Anh xem xem, lúc trưa anh xối nước cho lắm vào. Trời hết nắng nhưng còn gió thì sao? Chẳng may gió lớn thì chưa cần xuống bể bơi, anh đã ho khan rồi."_Doãn Thần lấm liếp cho ý đồ giữ kĩ của cậu

"Phiền..."

Đúng y như Doãn Thần dự liệu. Mấy cô nàng tầm 20 tuổi thấy anh là ồ à lên khiến cậu đi kè kè phía sau phát mệt.

Lúc chiều này, quanh bể bơi rất đông người. Khó khăn lắm, Doãn Thần và Lưu Tinh Hàm mới có thể xuống hồ bơi, duỗi người vài cái.

"Cẩn thận..."_Doãn Thần nắm eo Lưu Tinh Hàm kéo lại

Bọn trẻ chơi đùa súng nước, tí nữa bắn vào mặt Lưu Tinh Hàm. Anh rụt người lại, hoàn hảo đứng trọn trong vòng tay của cậu. Cậu thừa nước đυ.c thả câu, tay cậu bân quơ chạm vào mông Lưu Tinh Hàm.

"Tiểu Thần..."_Lưu Tinh Hàm bảo

-To be continued_