Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 2: Lẳng lơ

Một cậu nhóc 19 tuổi ít nói, ít cười nay xù lông lên doạ sợ Lưu Chấn An, ông ta nhất thời sững người.

"Mày...mày...đến đây làm gì?"

"Ông chơi bao nhiêu phụ nữ bên ngoài, mẹ tôi không nói. Nhưng chuyện này có liên quan tới Tinh Hàm ca ca, tôi đem lưỡi của ông cắt thành tám phần. Đến lúc đó, tôi xem còn con ngốc nào đi theo ông."_Doãn Thần buông lời đe doạ vào tai ông ta

Một nụ cười đắc ý đến man rợ quăng vào mắt ông ta và tiểu tam đáng chết kia. Doãn Thần là sinh viên y khoa, chuyên mảng phẫu thuật, lời cậu nói tất nhiên nằm trong khả năng của cậu, làm người nghe phải sởn cả gai ốc và toát mồ hôi lạnh.

"Còn chị, nhanh chóng trở về phòng."_Doãn Thần buông lời ra lệnh

Cô ta hấp tấp làm theo lời cậu, mặt mũi của Lâm Chấn An ông ta bị hạ nhục tuyệt đối. Thành thật không dám mở miệng nói gì, chuyện ông ta với vợ mới cưới của con trai bị phát hiện đã đủ mất mặt rồi.

Doãn Thần với tâm trạng âm ưu, bấm thang máy lên phòng khu nghĩ dưỡng. Cậu lấy phần mì xào trên tay nắm cửa ra, đẩy cửa bước vào phòng.

Sau đó, cậu một mạch ăn hết phần mì xào. Tầm một tiếng đủ để cậu làm xong vệ sinh thân thể với răng miệng. Cậu cũng lười biếng chọn quần áo ngủ, chỉ mặc mỗi áo choàng tắm của khu nghĩ dưỡng trên người.

Thân thể vừa dội xuống dòng nước mát nên làn da có chút ẩm ướt, mát mẻ, toát ra mùi vị của nam nhân. Cậu cầm lên chiếc điện thoại lướt qua lướt lại thấy chẳng có gì thú vị đành buông nó xuống.

Cậu nghĩ ngợi gì đó rồi đứng trước cửa phòng Lưu Tinh Hàm nhấn chuông. Anh trai cậu nhanh nhẹn mở cửa.

"Trễ rồi, em còn tìm anh làm gì?"

Giọng Lưu Tinh Hàm khe khẽ vì Hà Tiểu Di đang ngủ bên trong, nửa thân anh lộ ra bên ngoài, nữa thân giấu bên sau cánh cửa.

Doãn Thần không kiềm lòng được điệu bộ câu người này, một tay lôi người vào lòng mà ôm.

"Ca ca~"

"Hả?" Lưu Tinh Hàm hơi bất ngờ nhưng không khước từ cậu em trai nhỏ của mình

"Em đã nói rồi, em muốn đến phòng của anh." Doãn Thần chậm rãi cất lời

Doãn Thần cao một mét 1m80cm còn Lưu Tinh Hàm là 1m79cm, chiều cao chẳng xê xích bao nhiêu nên tư thế ôm ấp rất vừa vặn.

"Đến phòng anh để làm gì?" Lưu Tinh Hàm vẫn không thoát được vòng tay cứng rắn của Doãn Thần

"Chúng ta ngủ cùng nhau"

Hương thơm của sữa tắm phả vào cánh mũi của Lưu Tinh Hàm khiến đầu óc anh có chút náo động, đồng thời không nghĩ được gì nhiều.

"Trả lời em" Doãn Thần đem lời ủy khuất rót vào tai anh

Từ lúc nhỏ là do Lưu Tinh Hàm thấy cậu em này nhỏ tuổi nên mới ôm ấp vỗ về thường xuyên, lúc lớn lên thói quen này đã quá khó bỏ. Doãn Thần cậy được chiều chuộng nên có thời cơ là động thủ với anh trai.

"Này...này...hôm nay bị sao đấy? Anh cảm thấy cậu cứ kì lạ là thế nào?" Lưu Tinh Hàm đẩy Doãn Thần ra, mặt đối mặt

"Em chẳng bị làm sao." Doãn Thần mặt buồn đi thấy rõ, không nói lời nào định đi vào phòng cậu

Lưu Tinh Hàm thấy cậu nhóc này cũng đáng thương nên mềm lòng.

"Được rồi...anh ngủ cùng em. Đến sáng trở lại phòng anh được chưa?"

Doãn Thần thầm ăn mừng trong lòng.

"Xem ra em vẫn còn chút quan trọng với anh."

"Ò..."

Doãn Thần thành công dụ dỗ anh trai nằm trên giường. Cậu cởi phăng chiếc choằng trên thân còn mỗi chiếc qυầи иᏂỏ. Lưu Tinh Hàm trông thấy giật bắn cả mình.

"Tiểu Thần, em làm gì đấy?"

"Chỉ muốn cho anh em thành quả của em. Đến đây đi..."

Lưu Tinh Hàm lắc đầu, mắt thì nhắm nghiền. Cậu chầm chậm kéo tay anh trai đặt lên ngực mình.

"Anh không nhìn, em cho anh sờ."

Lưu Tinh Hàm không ngờ rằng cậu em trai ngoan ngoãn này có thể trở thành bộ dạng này, nói trắng ra thì anh có hơi sợ hãi.

Tay Doãn Thần kéo lê tay Lưu Tinh Hàm quanh vùng ngực cậu. Từng đường nét ở đó thông qua xúc giác Lưu Tinh Hàm cảm nhận rất rõ ràng.

"Aa...không được...không được. Anh mệt rồi, muốn đi ngủ sớm." Lưu Tinh Hàm rút tay lại một cách mất tự nhiên

Doãn Thần bất giác cảm thấy xấu hổ, sao anh và cậu có thể tạo ra loại tình huống lạ lùng như thế này chứ??? Lưu Tinh Hàm nằm đối lưng với Doãn Thần. Đột ngột, anh bị cậu ôm từ phía sau.

"Anh thấy cơ thể em như thế nào? Thích không?" Doãn Thần vùi mặt vào sau gáy Lưu Tinh Hàm

"Thích cái rắm...Lưu manh." Miệng Lưu Tinh Hàm mắng nhưng mặt đã đỏ ửng lên rồi

"Được rồi, em không trêu anh nữa. Ngủ ngon, ca ca của em~"

Lưu Tinh Hàm lấy làm lạ khi Doãn Thần bỗng trở nên khó hiểu, quấn lấy anh hơn, còn giở thói lưu manh với anh, cậu em trai của anh bị làm sao vậy? Anh lo lắng quá...

Lưu Tinh Hàm là người rất dễ ngủ, chỉ tầm 5 phút sau đã chìm vào giấc ngủ sâu bất biết. Lúc này, Doãn Thần mới xoay người anh trai lại, thích thú mà ghì chặt vào lòng.

"Ca ca, sao anh lại kết hôn chứ?" Lời đó nghẹn lại cổ họng, không nói ra được

***

Tầm 6h sáng, trời vẫn còn chút u ám của trận mưa tối qua, cũng phả hơi lạnh vào Doãn Thần. Hơi ấm của anh trai đã biến mất, Lưu Tinh Hàm đã rời đi từ lúc nào. Cảm giác mất mát rất thuận lợi mà xộc thẳng vào khoang mũi của cậu, khó chịu đến tê rần cả người.

Tuy vậy, cậu lấy ra mấy cuốn sách y khoa khô khan xem xem một chốc đã 6h 30. Cậu chọn xong y phục cầm phiếu ăn sáng xuống lầu.

Lặng lẽ dùng bữa sáng một mình vì anh trai cậu hơi đâu đủ thời gian để chăm cậu, chỉ lo chăm Hà Tiểu Di chết tiệt kia. Bàn bên kia có ba người: Lưu Tinh Hàm, Hà Tiểu Di và Lưu Chấn An.

Cậu nhìn sơ qua đã biết Hà Tiểu Di được cung phụng như thế nào, nhìn phát ghét. Cậu ăn sáng xong thì thủng thẳng đi ngắm cảnh xung quanh. Dù sao cậu có vài chuyện phải nghĩ ngợi nên cần không gian một mình.

Lưu Tinh Hàm phát hiện ra Doãn Thần nhưng chẳng thể đuổi theo vì Hà Tiểu Di cứ mè nheo. Lưu Tinh Hàm ngồi ngay đó như vậy mà Lưu Chấn An và Hà Tiểu Di nắm chặt tay nhau ở dưới mặt bàn. Người đi ngang qua đều có thể nhìn thấy đôi cẩu nam nữ này làm gì, chỉ không ai lo chuyện bao đồng mà nói ra.

Họ ăn uống xong xuôi định đi lên phòng nhưng Hà Tiểu Di lại đi đứng không cẩn thận, bị ngã đến trật chân.

"Tinh Hàm, chân em đau quá..."_Cô ta ra vẻ mặt đau đớn

"Để anh xem xem."

Lưu Tinh Hàm cúi xuống nhìn, chân của cô ta không sưng đỏ không bầm tím gì. Bởi vì vẻ mặt kêu la của cô ta nên Lưu Tinh Hàm mới tin chân cô ta bị trật.

"À Tinh Hàm, con đi mua thuốc bôi cho Tiểu Di đi. Bố đưa vợ con lên phòng giúp cho."

Nghe lời nói hết sức thuyết phục của bố mình, Lưu Tinh Hàm liền làm theo.

Anh phải chạy qua mấy con phố thì mới tìm được tiệm thuốc. Sau đó, anh hối hả chạy trở về vì anh không muốn Hà Tiểu Di đợi lâu. Do anh vội quá mà vấp phải sợi dây thừng giữa đường mà ngã lăn quay.

Có thể anh ngã rất đau, nên không thể đứng dậy ngay lập tức. Nhiều người đã đến đỡ anh, đến cuối cùng em trai anh mới xuất hiện.

"Ca ca, anh có bị làm sao không?"

Doãn Thần chen vào trong đám đông, vẻ mặt lo lắng hiện rõ nét. Cậu luống cuống cõng anh trai ở trên lưng ra khỏi đám đông đó.

"Anh đi đứng kiểu gì mà để bị ngã?"_Doãn Thần mắng anh trai cơ đấy!!!

"Anh đi mua thuốc bôi cho Tiểu Di. Cậu đi nhanh lên nào, đừng để Tiểu Di đợi."

Lưu Tinh Hàm đã bị thành thế này mà vẫn nghĩ tới cô ta. Đột ngột như có cái gì nắm chặt lấy trái tim Doãn Thần, bóp mạnh đến rỉ máu.

"Suốt ngày, Tiểu Di...Tiểu Di..."

"Cẩn thận lời nói...Tiểu Di là chị dâu của em."

Doãn Thần đi vào bên trong thang máy.

"Có tin em vứt anh ở đây không?"_Doãn Thần tức giận bảo

Lưu Tinh Hàm nghe thấy liền bám chặt vào vai Doãn Thần.

"Cậu dám sao?"

Doãn Thần hết nói nỗi với hành động của anh trai mình.

"Đến rồi..."

Doãn Thần dìu Lưu Tinh Hàm vì chân anh đứng không vững.

"Khoan đã..."_Doãn Thần ngăn Lưu Tinh Hàm nhấn chuông

"Hà Tiểu Di có đang ở chung với bố anh không?"

"Ừ..."

Doãn Thần đã định liệu được gì đó nên dứt khoát đẩy cửa bước vào. Cậu nhìn về phía anh trai mình. Anh trai đã đứng đơ người, bất động như đá.

Đây đúng là cảnh mà Doãn Thần muốn Lưu Tinh Hàm xem. Hai người ở trong căn phòng trao nhau một nụ hôn kiểu Pháp cuồng nhiệt và nồng nàn, như kiểu thế giới xung quanh đóng băng vậy.

Đúng là đóng băng nhưng đóng băng tình cảm của Lưu Tinh Hàm dành cho Hà Tiểu Di suốt 4 năm qua.

"Đủ rồi đó..."_Giọng nói lạnh ngắt của Doãn Thần đánh thức họ

Đôi cẩu nam nữ đã bị phát hiện nhưng lại bình tĩnh đến lạ.

"Tinh Hàm à, bố và Tiểu Di vui vẻ một lát thôi. Bố trả Tiểu Di cho con."

"Không biết mất mặt."

Lưu Tinh Hàm không để yên nữa, thẳng thừng cho Hà Tiểu Di một cái tát.

"Chấm dứt đi, đồ lẳиɠ ɭơ!!! Bốn năm nay, tôi biết đây không phải lần đầu tiên của cô. Nhiều lần rồi, tôi nhắm mắt cho qua. Cô còn động tới bố của tôi..."_Lưu Tinh Hàm định cho cô ta một cái tát nữa, nhưng anh không làm vậy

Lưu Tinh Hàm chuyển hướng mắt sang Lưu Chấn An.

"Dùng xong thì trả tôi sao?"_Lưu Tinh Hàm trừng ông ta

"Mày la lối cái gì? Cứ hệt như mẹ của mày."

Lưu Tinh Hàm tức đến cắn chặt môi, hận không đánh chết ông ta.

"Lão già...lộ mặt thật rồi." _Lưu Tinh Hàm mắng ông ta

Lâm Chấn An chẳng bỏ mấy lời đó vào tai.

"Đi thôi, em yêu. Mặc kệ mấy thằng nhóc ranh đó."

Lâm Chấn An và Hà Tiểu Di rời đi như chẳng gây ra lỗi lầm nào.

"Đám người chết tiệt."_ nước mắt Lưu Tinh Hàm cứ vậy mà rơi xuống

_To be continued_