"Thời khắc trọng đại đến, xin mời cô dâu chú rễ cùng trao nhẫn nào." Anh MC hô to, mắt rưng rưng
Tuy là không khí của một đám cưới bình dân nhưng vẫn náo nhiệt vô cùng. Dễ hiểu, cô dâu và chú rễ của đám cưới này giao thiệp xã hội tốt như thế nào. Ai nấy mặt mày đều cười tươi, thật tâm chúc mừng đôi trẻ.
Khung cảnh xung quanh với màu đỏ chủ đạo, hoa tươi cũng được bày trí đẹp mắt. Trên tấm vải treo trên sân khấu còn khắc hai dòng chữ Lưu Tinh Hàm và Hà Tiểu Di.
Nói về Lưu Tinh Hàm trước, anh đã 25 tuổi là một nhϊếp ảnh gia cho các tạp chí thời trang dạng vừa và nhỏ, nhưng đây lại là lý do khiến anh cãi nhau với bố- Lưu Chấn An. Bố Lưu Tinh Hàm nghĩ nghề nhϊếp ảnh là thứ nghề long bong, không có tương lai mà anh lại cố chấp đi theo nhϊếp ảnh, thành ra mối quan hệ giữa bố và anh tệ hại, đến một câu thăm hỏi cũng khó mà mở miệng.
Nhìn bố của anh, anh thở dài. Lập tức xui xẻo, khiến vợ anh-Hà Tiểu Di phát hiện ra.
"Em ra kia chào bố có được không?"
"Được thôi. Cảm ơn em."_Lưu Tinh Hàm cười mỉm
Hà Tiểu Di dáng người thon thả, khuôn mặt ưa nhìn, còn khéo léo trong ăn nói. Đương nhiên Lưu Tinh Hàm yên tâm để cô ta thưa chuyện với bố anh mà không lo lắng gì.
Trong lúc đó, một thiếu niên độ chừng 19-20 tuổi gì đó tiến lại, ôn nhu rõ ràng nhìn anh.
"Tiểu Thần, em không khoẻ sao?"_Lưu Tinh Hàm nhỏ giọng nhất có thể
"Em đâu bị làm sao..."_Giọng điệu có phần tủi thân
Cậu nhóc trẻ tuổi này là em trai không cùng huyết thống gì hết của Lưu Tinh Hàm. Đơn giản là bố Lưu Tinh Hàm cưới mẹ Doãn Thần. Doãn Thần là con trai chồng trước của bà ấy. Hai người đều là con riêng của bố mẹ mình nhưng tình cảm lại vô cùng tốt đẹp, không đố kỵ hay ghen ghét như lẽ thường.
Hai anh em cụng ly rượu đỏ. Từ đầu đến cuối, Doãn Thần lại dùng một ánh mắt đắm đuổi rải trên người Lưu Tinh Hàm. Cậu thực sự bất chấp ánh nhìn của người khác, ánh mắt say mê của cậu dính chặt lên người Lưu Tinh Hàm. Vậy mà, anh trai cậu là người duy nhất không nhận ra điều kì lạ này.
Mối quan hệ của Lưu Tinh Hàm với bố thì tồi tệ, nhưng với em trai thì cực kỳ tốt đẹp. Hơn thế nữa, Doãn Thần có vị trí tương đương với bố anh trong danh sách người thân.
Doãn Thần cũng rất yêu thích anh trai, thỉnh thoảng còn tranh anh trai với Hà Tiểu Di. Người ngoài nhìn vào cứ ngỡ họ là hai anh em ruột thịt cơ đấy!!!
"Ca ca à, tối nay, em qua phòng của anh có được không?"_Doãn Thần thì thào vào tai anh trai
"Đầu em bị ấm à..."_Lưu Tinh Hàm bày ra vẻ mặt chán ghét
"Em nói thật đó..."_Doãn Thần tha thiết nói
"Không được."_Lưu Tinh Hàm cự tuyệt
Nói chuyện chẳng bao lâu, Lưu Tinh Hàm rời đi, tiếp rượu các vị khách khác. Điều may mắn là, chỉ sau một cuộc trò chuyện Hà Tiểu Di đã cười cười nói nói vui vẻ với bố anh, còn bố anh thay đổi chóng mặt.
"Tinh Hàm, vợ của con thật hiểu chuyện."_Lưu Chấn An
Lưu Tinh Hàm nheo mày, thái độ của bố anh thay đổi một cách chớp nhoáng. Thậm chí thái độ đó tử tế hơn lúc bố và anh chưa cãi nhau. Anh đôi phần lấy làm lạ, đôi phần thầm mừng rỡ. Anh không ngờ Hà Tiểu Di là người giúp thắt lại sợi dây liên kết giữa bố và anh.
"Cảm ơn bố ạ."_Lưu Tinh Hàm chậm rãi bắt tay bố
Lưu Chấn Anh vỗ nhẹ lưng anh, vẫy tay chào Hà Tiểu Di quay lưng rời đi. Cái không khí mờ ám đến xảo trá này đến Doãn Thần đứng phía sau còn nhận ra. Lưu Chấn An, ông ta nổi tiếng là "trêu hoa ghẹo nguyệt", bên ngoài phụ nữ ông ta "dùng" qua không ít. Doãn Thần không phải ngốc nên nhìn thấu mọi chuyện, chỉ tội cho ca ca của cậu, là quá ngây thơ!!!
Hôn nhân giữa bố Lưu Tinh Hàm và mẹ Doãn Thần chẳng hạnh phúc bao lâu. Chỉ vừa kết hôn 5 tháng, ông ta đã giở thói nɠɵạı ŧìиɧ. Hằng đêm với mùi rượu nồng nặc trở về nhà, làm mẹ Doãn Thần không ít lần khổ sở rơi nước mắt.
Thế nên, Doãn Thần từ năm 12 tuổi đã biến thành cái đuôi của anh trai, bám riết lấy anh trai không thấy chán. Lưu Tinh Hàm cũng thu nhận cậu nhóc này, cho cậu ta sự dịu dàng chăm sóc. Và vì lẽ đó, "mưa dầm thấm lâu" mà em trai đã có tình cảm với anh trai, một loại tình cảm hơn lẽ thường rất nhiều, vô cùng, rất đỗi nhiều.
Kết thúc hôn lễ, Lưu Tinh Hàm và Hà Tiểu Di cùng mấy người bạn thân thiết chuyển đến một khu nghỉ dưỡng vì có chương trình giảm giá cho cặp đôi mới cưới.
Kết thúc hôn lễ đã vào chiều muộn, di chuyển đến khu nghỉ dưỡng thì trời đã tối mịt.
Doãn Thần đã âm thầm lặng lẽ đổi thẻ phòng ngay cạnh anh trai. Trước khi anh trai vào phòng còn hiên ngang kéo anh trai vào lòng mà ôm.
"Tiểu Thần à, Tiểu Di nhìn kìa..."_Lưu Tinh Hàm bối rối
"Mặc kệ chị ta."_Doãn Thần nói nhỏ vào tai anh trai, không để Hà Tiểu Di nghe thấy
Lưu Tinh Hàm cũng không phản kháng cậu, đẩy nhẹ lấy lệ.
"Vào ngủ sớm đi..."_Lưu Tinh Hàm bảo
Sau đó, Lưu Tinh Hàm thực hiện tốt nghĩa vụ của người chồng, kéo va-li vào trong. Cậu đứng nhìn anh trai đến khi anh ấy đóng cửa phòng lại thì mới lủi thủi vào đi vào phòng của mình.
Cặp vợ chồng son mới cưới thay ra bộ y phục thoải mái, trèo lên giường. Tuy vậy, họ không động chạm vào nhau. Trước giờ, lúc yêu đương, Hà Tiểu Di là người chủ động, nhưng cô ta dường như không có ý định hoàn thành nhiệm vụ của một đêm tân hôn. Cô ta cắm mặt vào điện thoại, ngón tay lướt trên bàn phím vô cùng nhanh nhẹn.
"Em đang nhắn tin với ai mà trông vui vẻ thế?"_Lưu Tinh Hàm nhích người vào Hạ Tiểu Di
Tuy nhiên, cô ta lập tức tránh ra, giấu kín điện thoại đi rồi thả ra chiêu trò đánh lạc hướng.
"Bỗng nhiên em khát và còn đói nữa. Chiều đến giờ, trong bụng chỉ toàn rượu."
Lưu Tinh Hàm cũng chợt nhớ ra điều đó.
"Em đợi anh một lát. Để anh xuống dưới sảnh xem có tìm được gì không? Đã muộn rồi mà."
Lưu Tinh Hàm nói là làm ngay, mặc vội chiếc áo khoác xám lên người, đi ra ngoài. Doãn Thần tinh như thần vậy, do một phần thì "đóng cọc" đợi sẵn ở cửa, anh trai của cậu ra ngoài chỉ trong chốc lát đánh mùi được ngay.
"Ca ca, anh đợi em với..."
Doãn Thần đẩy cửa khi còn chưa mang xong giày, cậu sợ anh trai đi mất.
"Em làm anh giật mình đấy..."
Lưu Tinh Hàm nhìn bộ dạng Doãn Thần mà bị chọc đến bật cười. Anh trai cười tươi như vậy, cậu chớp lấy thời cơ nắm lấy tay anh trai.
"Ca ca, em lạnh..."_Tật nhõng nhẽo khó bỏ nhưng vẫn được anh trai chấp nhận
Doãn Thần như thế đắc ý nắm lấy bàn tay ấm áp của anh trai.
Đến đại sảnh khu nghĩ dưỡng, Lưu Tinh Hàm mạnh dạn hất tay cậu ra để tiện cho việc trao đổi với nhân viên ở lễ tân. Sau một hồi trò chuyện họ bảo anh và cậu ngồi đợi một lát, họ sẽ làm cho ba phần mì xào.
Lưu Tinh Hàm thì gấp rút vì lo cho Hà Tiểu Di đợi lâu, còn Doãn Thần chẳng quan tâm chuyện đó. Đợi lâu một chút thì cậu vui thêm một chút.
"Ca ca, anh kết hôn rồi. Anh có vui không?"_Doãn Thần đột ngột buông một câu hỏi kì hoặc
"À, vui chứ...còn có chút hạnh phúc."_Câu trả lời này có phần gượng gạo dễ thấy rõ, anh thật sự không thể ứng biến được với loại câu hỏi này
"Thật thế sao?"
"Thật mà..."_Lưu Tinh Hàm quay sang cười để xoá đi sự ngượng ngùng
"Phần thức ăn của hai vị đã có rồi ạ."
Lưu Tinh Hàm nhanh chóng nhận lấy phần thức ăn.
"À, dùng thẻ của tôi."
Sau đó, Lưu Tinh Hàm đưa phần mì cho cậu em trai đang giận dỗi.
"Nhóc quỷ à, đòi trả tiền nữa chứ."
"Anh xem thường em?"
"Không phải, em mới 19 tuổi thôi đó. Phải dành dùm tiền còn cưới vợ. Anh trai em cưới vợ rồi, không cần để dành nữa."
"Em không định cưới vợ."
Lưu Tinh Hàm nhăn mặt.
"Em không nghĩ cho mẹ em sao?"
"Em...em..."_Doãn Thần chẳng cãi nỗi
Lưu Tinh Hàm vội vàng quay lưng đi, Doãn Thần bị bỏ lại phía sau. Cậu đành thơ thơ thẩn thẩn đi dạo xung quanh hồ nước rồi bắt được một đôi cẩu nam nữ.
Chẳng lạ gì, biểu hiện từ lúc chiều của Hà Tiểu Di và Lâm Chấn An đã quá rõ ràng, họ dan díu với nhau. Bố cùng vợ của con trai đi hẹn hò, thật nực cười!!!
Doãn Thần mặt tối đen bước lại chỗ họ.
"Bố mượn tạm vợ của con trai chơi vài bữa, sau đó trả lại sao?"_Doãn Thần nghiến răng, giọng điệu khϊếp người
Hà Tiểu Di và Lâm Chấn An nhìn thấy Doãn Thần, khuôn mặt họ đông cứng lại, khinh động không còn tí máu.
Trời đã tối rồi, Doãn Thần xuất hiện dường như đem thêm cả sấm đến, muốn đánh chết họ. Ai biết được, một cậu nhóc 19 tuổi là có sức doạ người như vậy. Hàng chân mày đậm, sóng mũi thẳng tắp, gò má dâng cao kɧıêυ ҡɧí©ɧ, một ánh mắt sắc nhọn như dao gâm, tay thì nắm chắt nắm đấm, họ có thể không sợ sao???
"Hai người làm cái quỷ quái gì ở đây?"_Doãn Thần nghiến răng, nghiến lợi, hận không xông vào đánh chết bọn họ
Cẩu nam nữ chết tiệt!!!
-To be continued-