"Người con trai này...tôi bị anh mê hoặc rồi."
Doãn Thần thả một ánh mắt đầy lửa tình về phía Lưu Tinh Hàm. Áp suất không khí tăng cao, dường như có thể tạm dừng mọi hoạt động xung quanh. Thế giới chỉ còn Lưu Tinh Hàm và Doãn Thần.
"Hả?"_Người Lưu Tinh Hàm cứng đờ
Cậu chiếm ưu thế, tay cậu nắm lấy cằm anh, từ từ tiến sát đến mặt anh. Hơi thở âm ấm của anh khiến đại não cậu bị điều khiển, muốn tìm đến sự ấm áp đó.
"Tiểu Thần~"
Âm thanh dễ nghe phảng phất quanh tai cậu. Cậu bất chấp ghì chặt anh.
Ngọn gió lạnh thổi qua gáy anh làm thức tỉnh mọi thứ xung quanh.
"Tự dưng nhắc lại lời thoại trong phim làm gì?...Em đùa chẳng vui chút nào."
Anh cười gượng, hành động như robot đẩy cậu ra. Những làn gió mát lạnh tiếp tục thổi đến kéo cậu ra khỏi cơn mộng mị tai hại.
Khi cậu nhận thức về hành động thiếu kiềm chế của mình, anh đã đi mất hút rồi.
"Chết tiệt..."_Cậu tức giận vì bản thân cậu quá ngu ngốc
Lưu Tinh Hàm về đến nhà đã chui vào phòng tắm, dùng nước dội đi hết những lúng túng của anh.
"Quên đi...Tốt nhất mình nên quên hết."
Anh để nước dội thẳng từ đỉnh đầu xuống. Anh muốn tỉnh táo lại, muốn đá văng tình huống lúc nãy ra khỏi đầu.
> [Người con trai này...tôi bị anh mê hoặc rồi.]