Đó là một tình thú nho nhỏ xảy ra sau khi Cam Vân chính thức chấp nhận ba người bọn họ.
Cam Vân xoa cái eo bị hành hạ quá nhiều của mình, nhìn bản thân trong gương, chỗ nào trên cơ thể cũng là dấu hôn dấu cắn, bực tức nghĩ rằng đã đến lúc kiềm hãm lại thú tính của đám nam nhân kia rồi.
Tính ra y cũng đã sắp bốn mươi, sao mà chịu đựng được sự nhiệt tình của đám nhóc con và kèm theo chỉ nghỉ ngơi có một ngày duy nhất trong tuần!
Thậm chí có khi ba tên cầm thú kia còn tước đoạt luôn cả một ngày nghỉ ngơi ít ỏi đó, Cam Vân uất ức nghẹn ngào, tự cảm thấy bản thân là một người vợ kiêm cha kế đáng thương nhất quả đất.
Kết quả sau khi ba tên nhóc con về tới, Cam Vân sai đám giúp việc cất cơm chiều hết vào trong bếp, ngồi chễm trệ trong phòng khách đưa mắt nhìn bọn họ.
“Sao vậy Vân ca?” Chu Vân Câu là người bước tới đầu tiên, hắn đã tốt nghiệp, hiện đang việc tại một chi nhánh trực thuộc Tập đoàn Chu Thị, nét ngây ngô của thiếu niên nay biến mất hoàn toàn.
Nhưng tính tình hắn vẫn chẳng hề thay đổi, việc này cứ hỏi cấp dưới của hắn là biết.
“Phải chăng đêm qua em dằn vặt hơi quá đáng?” Bàn tay to rộng xoa nắn lên chiếc eo mẫn cảm, Cam Vân khẽ run rẩy, suýt chút nữa không duy trì được gương mặt nghiêm túc.
“Chát!”
Cam Vân đánh văng bàn tay của Chu Vân Câu: “Hôm nay anh có một chuyện quan trọng cần nói với các em, các em ngồi yên bên đó cho anh!”
Ba nam nhân sáu mắt nhìn nhau, vẫn là ngoan ngoãn nghe theo lời vợ ngồi xuống phía đối diện…… bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn hiền lành.
“Anh cảm thấy, sở dĩ con người được gọi là người mà không gọi là con, bởi do chúng ta khống chế được hành vi theo bản năng, thêm vào đó có một vài thứ nhiều chưa chắc đã tốt……” Cam Vân bắt đầu nói liên miên không ngừng, vốn là ba nam nhân định ngoan ngoãn nghe dạy dỗ.
Tuy nhiên chưa được một chốc, Chu Vân Từ chen ngang lời Cam Vân.
“Vân ca, anh ăn cơm chưa?”
"?" Cam Vân im bặt, y trông thấy ba người sáu đôi mắt đang lom lom nhìn mình, bỗng có chút chột dạ mà nuốt nước miếng cái ực: “Chưa, chưa ăn, sao vậy? Chúng ta phải ăn cơm cùng nhau mà… ah?”
“Ăn cơm trước đã.” Chu Vân Kỳ nhíu mày, “Bọn em có thể không ăn, nhưng sức khỏe Vân ca không tốt, anh cần phải ăn uống đúng giờ.”
“Trễ vài chục phút cũng không vấn đề gì, chẳng cần phải làm quá lên……” Cam Vân lẩm bẩm, ngay lúc các nam nhân sắp sửa mở miệng, tiếp tục nói, “Nếu các em cảm thấy anh phải ăn uống đúng giờ, vậy được rồi, chúng ta ngắn gọn đánh nhanh thắng nhanh!”
“Anh mong rằng bọn em nên kiềm chế lại, nếu có thể chúng ta hãy thay đổi lịch sinh hoạt vợ chồng.”
“…Thay đổi lịch sinh hoạt vợ chồng?” Chu Vân Câu nhìn Cam Vân đầy khó hiểu, Cam Vân gật đầu chắc nịch, eo nhỏ của y không ngày nào là không nhức mỏi.
“Sau này, một ba năm là tùy các em, nhưng hai tư sáu bảy anh muốn được nghỉ ngơi.”
Thế khác nào một tuần chỉ được làʍ t̠ìиɦ một lần?
Không hẹn mà trong lòng ba nam nhân đều nghĩ câu này, đương nhiên, bọn họ cũng bộc lộ ra ngoài.
Chẳng biết vì sao, lúc này Cam Vân có hơi chột dạ.
Cũng đúng, muốn ba tên nam nhân trẻ tuổi phải kiềm chế du͙© vọиɠ, có hơi làm khó bọn họ……
“Vân ca, chi bằng vậy đi.” Chu Vân Từ chớp chớp mắt, gương mặt đẹp trai làm Cam Vân có chút chút bị mê hoặc.
“Một ba năm, cộng thêm cuối tuần là tùy bọn em. Bốn năm sáu, Vân ca nghỉ ngơi, được không?”
Hình như, so với đề nghị của mình cũng không khác gì cho lắm, hơn nữa ba nam nhân đều hài lòng với điều đó……
Cam Vân chần chờ, có hơi không yên tâm, gật gật đầu: “Vậy chốt như thế nhé?”
“Đương nhiên rồi.” Chu Vân Từ híp híp mắt, nhìn về phía Chu Vân Kỳ và Chu Vân Câu, “Có phải không, anh cả, em ba.”
“Đương nhiên.” Hai anh em kia cũng mồm năm miệng mười đáp, bọn họ đã đoán được mục đích của Chu Vân Từ.
Cứ như vậy, Cam Vân tự cho rằng mọi chuyện đã bàn bạc xong xuôi, giải quyết mối nguy nan, hí ha hí hửng đi ăn cơm.
Nhưng tới tối muộn, ba nam nhân lại bò lên giường của y.
“Hức… Không, không được……” Tiếng rêи ɾỉ hổn hển ngọt ngào len lỏi qua khe cửa, chẳng mấy chốc đã kềm nén không được mà khóc lóc, “Chẳng phải, chẳng phải bàn bạc xong xuôi là một ba năm à……”
“Thay đổi ngay từ hôm nay.” Không biết là ai đang nói, “Vân ca, hôm nay là cuối tuần, chẳng phải đúng theo lịch hay sao?”
“Hức ah… Ha chịu không nổi…… Ưm nhẹ chút ah……”
Phía dưới ánh đèn ngủ, là một khung cảnh dâʍ đãиɠ vô vàn.
______________
Chương Bonus:
Mùi hương ngọt ngào của người thương thoang thoảng ngay bên cạnh, da thịt chạm da thịt, chỉ cần xoay người là có thể ôm trọn.
Đôi mắt thiếu niên tỏa sáng dưới ánh trăng, bên cạnh hắn là một thanh niên đang ngủ say.
“…Cam Vân…”
Thiếu niên nghiêng đầu, mắt nhìn thanh niên như đang nhìn ánh sao trên trời.
Thanh niên ngủ cũng không sâu, có vẻ như y nghe được tiếng gọi, vì thế đưa tay nựng nịu gò má của thiếu niên, trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại in lên một nụ cười dịu dàng.
“Ừm……”
Thiếu niêm nắm lấy bàn tay trên mặt mình, vừa trắng vừa mềm, lớn hơn một chút so với bàn tay của hắn.
“Cam Vân, anh phải chờ em trở về.” Thiếu niên cũng đặt tay mình lên má Cam Vân, “Em nhất định sẽ trở về.”
Chu Vân Từ mở bừng mắt, trong khoang mũi hắn vẫn ngập tràn mùi hương ngọt ngào nọ.
Thế mà lại mơ thấy việc trước đây.
Hắn cười khẽ một tiếng, ôm ghì lấy người bên cạnh.
“Vân ca……”
“Hửm… Anh muốn ngủ……” Cam Vân ôm lại Chu Vân Từ, nũng nịu dúi đầu vào ngực nam nhân, “Vân Từ, chúng ta đi ngủ có được không?”
“…… Được.” Chu Vân Từ hôn lên tóc trán Cam Vân, hắn suy nghĩ, lúc mười tuổi bản thân mình trời vừa sáng là phải đối mặt với việc lên máy bay, còn bây giờ dù bình minh vẫn ôm trọn được người thương vào lòng.
Khi Chu Vân Từ xa nơi tha phương, ấn tượng duy nhất mà hắn còn sót lại đối với căn biệt thự này đó chính là ánh mắt lạnh nhạt của Chu Vân Kỳ, cùng với câu nói không nhẹ không nặng.
“Vân Từ, khiến bản thân trở nên mạnh mẽ quyền lực,… rồi hãy trở về.”
Hắn in sâu những lời này, ở nơi xa lạ không có ai thân quen, vì thế chỉ biết tự mình lần mò.
Thiên tài luôn không hợp với quần chúng xung quanh, cuộc sống của Chu Vân Từ kể từ đó chỉ còn học tập và quạnh quẽ —— tự hắn khiến hắn đi vào lối nhỏ này.
Chu Vân Từ thay đổi thành dịu dàng lịch thiệp tạo cho người khác nảy sinh thiện cảm, nhưng đó chỉ là biểu hiện giả dối.
Rất lâu rất lâu, lâu đến ký ức của hắn đối với căn biệt thự này dần phai nhạt.
Cũng có lẽ là bất lực bủa vây nên hắn không dám nhớ lại……
Lúc Chu Vân Từ quay về, mọi thứ nơi đầy đều xa lạ đối với hắn.
Cho đến khi chặm mặt Cam Vân, những ký ức năm xưa như sống lại mà bùng nổ trong đầu hắn.
Hắn vẫn nhớ in, trước khi Chu Vân Kỳ nói với hắn những lời nói kia, hắn đã thốt ra câu gì.
Em yêu anh, Cam Vân.
Vĩnh viễn anh sẽ không biết được rằng, thời điểm em một lần nữa trông thấy anh, tình yêu trong em nó bùng nổ mãnh liệt ra sao, từ khoảng khắc đó em đã quyết định, bất luận em có bị trở thành thế thân của ai, em cũng phải, mạnh mẽ bắt gọn lấy anh.
Em nghĩ, sở dĩ bản thân học ngành Tâm lý học, đại khái là để khi trở về, có thể có được anh.
Dù không tiếc phải trả giá bằng cách thôi miên.
________
Vậy là đã hoàn thế giới 3 r. Mọi người nhớ đón đọc thế giới 4 với thiết lập thụ song tính và có một tiểu tỷ tỷ gà mẹ nhoa😘😘