Sổ Tay Nghịch Tập Của Pháo Hôi

Quyển 4: Chương 1: Vai ác lên sân bị hạ dược công một xuất hiện

Trong một tòa nhà cao tầng, khí lạnh do điều hòa tạo thành khiến cho toàn bộ tòa nhà như ở trạng thái chân không mát mẻ.

Cho nên dù là ban đêm, cũng có rất nhiều người tới đây cọ điều hòa, thoải mái dễ chịu đi qua đi lại ở tòa nhà. Phía dưới là nhân gian náo nhiệt, trên lầu lại là thiên đường của nhóm người giàu dùng để nghỉ ngơi hoan lạc.

Lối đi nhỏ trống vắng có ánh đèn chiếu sáng, trên tầng cao nhất có mấy căn phòng tổng thống, trong một căn phòng chữ Thiên đang phát sinh một màn hương diễm khó có thể che giấu.

Một nam nhân âm lãnh thon gầy nằm trên giường lớn, trên làn da trắng nõn bệnh trạng hiện ra màu hồng nhạt, hắn rất khó chịu, bộ tây trang phẳng phiu cũng đã bị động tác cựa quậy không ngừng của y mà trở nên nhăn nhúm, trên gương mặt nam nhân lộ ra một cổ mị ý cùng cảm xúc lạnh lẽo.

Chợt cửa phòng khách sạn bị mở ra, một nữ nhân mặc một bộ váy lụa mỏng, một tay đùa nghịch lọn tóc quăn của mình, một tay đỡ bộ ngực mềm mại, mị sắc vô biên đóng cửa lại đi vào.

Nữ nhân như mèo con nện bước đi vào bên trong, không bao lâu, cô ta nương theo ánh trăng và ánh đèn mờ ảo nhìn thấy nam nhân đang nằm trên giường.

—— Đây là kim chủ mà đêm nay cô ta muốn hầu hạ.

Nữ nhân cắn cánh môi, trên mặt là lớp trang điểm cực kỳ đẹp, đây là ngày đầu tiên cô ta tới đây, bởi vì có chút tư sắc mà bị một lão đổng coi trọng, vốn tưởng rằng phải hầu hạ một lão đổng vừa béo vừa già, không ngờ lại bị hắn đưa đến chỗ này, muốn cô ta hầu hạ nam nhân trong phòng.

Y lớn lên cũng thật đẹp.

Nữ nhân trong lòng nghĩ, nam nhân nhắm hai mắt, khuôn mặt hắn không phải là gương mặt nam tính điển hình, mà thiên về nhu hòa thanh mỹ, giữa mày mang theo sự lạnh lẽo như băng tuyết, có chút âm lãnh, ngược lại càng dễ khiến người ta sinh lòng ái mộ.

Chỉ cần ngủ cùng nam nhân trước mặt này, cô ta sẽ nhận được 50 vạn, nữ nhân đã không còn chút do dự, cô ta hạ quyết tâm muốn một đêm xuân với nam nhân trước mặt này.

Khi Cam Vân nằm xuống đã phát hiện không thích hợp, cơ thể y bốc lên một loại cảm giác cực kỳ khô nóng, ngay sau đó, tay chân y có chút nhũn ra nằm ở trên giường, chỉ có dưới thân là khác.

Có người hạ dược y.

Có lẽ chính là Hoàng tổng tối hôm nay cùng nhau ăn cơm kia.

Lúc này, Cam Vân vẫn coi như bình tĩnh.

Y nghĩ cái tên thương nhân họ Hoàng kia nhất định từ chỗ nào đó nghe được tin đồn nhảm nhí nên mới dám hạ dược y, những người đó đều mong y sống không tốt, ước gì y đi tìm chết.

Nếu có thể tạo cho y một chút tai tiếng khó chịu nổi hoặc đời tư rối loạn, thì sẽ càng dễ đem y kéo xuống khỏi vị trí chủ tịch, để cho vị em trai “Nhận hết ngàn vạn sủng ái” kia thượng vị.

Khi trong đầu đang có hai luồng suy nghĩ nóng lạnh luân phiên lặp lại, bỗng nhiên một đôi tay mềm mại đặt lên bụng y, sau đó dần đi xuống muốn cởϊ qυầи Cam Vân ra.

Cam Vân đột nhiên mở mắt, ở giữa là một nữ nhân mị nhãn như tơ đang quỳ đứng ở giữa hai chân y, dùng loại ánh mắt nhu tình dính nhớp nhìn y.

Đột nhiên trào lên một cảm giác ghê tởm khiến Cam Vân bùng phát sức lực, y nâng tay lên, đột nhiên kéo nữ nhân xuống giường.

Hôm nay Ngụy Thiệu tâm trạng cũng không quá tốt, nơi hắn đang ở bây giờ chính là phòng chữ Vũ, mà đối diện hắn, nói khéo thì cũng không khéo, chính là phòng chữ Thiên.

Hắn chính là biết người đang ở trong phòng chữ Thiên là ai —— là đối thủ mà cũng không tính là đối thủ của hắn, Cam Vân.

Không tính là đối thủ bởi vì Ngụy Thiệu thật sự không quen nhìn trên mặt Cam tổng vĩnh viễn đều là một bộ mặt người chết, thủ đoạn cũng không cao siêu, trạng thái tinh thần thoạt nhìn cũng chưa bao giờ tốt, lại vẫn luôn chạy loạn mù quáng lăn lộn bản thân.

Nói là đối thủ bởi vì trước mắt cũng chỉ có Cam Vân có thể bồi hắn chơi chơi, còn những người khác... A, đều là rác rưởi.

Nhưng như vậy cũng không trở ngại hắn chán ghét Cam Vân, hắn ghét tử khí trên người Cam Vân, cũng ghét tính cách âm u kia của Cam Vân.

Hắn luôn cảm thấy, bản thân bây giờ cách Cam Vân rất gần, gần đến nỗi cổ hàn ý trên người Cam Vân cũng sắp bắt đầu ăn mòn hắn rồi.

Vì thế Ngụy Thiệu càng cảm thấy ngốc ở trong phòng tổng thống này không thoải mái, rốt cuộc hắn vẫn hạ quyết tâm đi xuống trả phòng, đổi một khách sạn khác ở.

Nhưng khi hắn vừa mở cửa ra, cửa phòng đối diện…… Cũng mở.

Đầu tiên là một nữ nhân mặc như không mặc hình như là bị đuổi ra ngoài, sau đó Ngụy Thiệu nhìn thấy Cam Vân một tay chống cửa phòng cũng từ trong bóng tối đi ra.

“... Cút, đừng để tôi nói lần thứ hai.” Cam Vân yết hầu nghẹn ngào ra tiến, trong mắt hắn đều là chán ghét với nữ nhân, giống như nhìn tháy rác rưởi vừa bẩn lại vừa khiến bản thân ghê tởm.

“Tiên, tiên sinh.” Nữ nhân bị lạnh đến phát run, cô ta bây giờ có chút sợ hãi Cam Vân.

Khi ngủ Cam Vân là nguyệt thần quạnh quẽ, tỉnh dậy Cam Vân như một tòa cao áp đánh văng những kẻ nào có ý định tới gần y, thói ở sạch của y và cơ thể tàn khuyết cùng sự âm trầm trong lời nói có thể khiến người ta hỏng mất.

Nam nhân bị hạ dược, đều dựa vào sức lực bùng phát của y để đuổi nữ nhân, đem cô ta kéo đến cửa đã là cực hạn lớn nhất của y.

“Nếu cô còn không cút đi...” Nam nhân đem trọng lượng toàn thân đều giao cho cái then cửa nho nhỏ, “Thì sau này cô sẽ không có đường sống.”