Nữ Phụ Hào Môn Sau Khi Thức Tỉnh

Chương 26: Thanh củi giá trị nghìn vàng

Nói xong lại nhìn về phía chủ quán: “Chuyện là tôi vốn chỉ dự định đi mở mang kiến thức, không có ý định mua một đồ vật quý như thế, cũng không mang nhiều tiền như vậy, sợ là mua không nổi cái bình này.”

Chủ quán cười nói: “Cái bình này là tôi mua được từ tay người khác, nếu cô thật sự muốn mua, tôi làm người tốt thành toàn mong muốn của cô. Món đồ cổ này có thể gặp được cô, cũng là một loại duyên phận, tôi nhất định phải làm như thế.”

Sầm Tuế cúi đầu xuống, đưa tay vuốt ve tiền xu cổ và mảnh sứ vỡ trên đĩa hai cái.

Cô làm ra vẻ muốn lấy lên hết để xem xét, cầm kính lúp nhìn đông nhìn tây, vẻ mặt bối rối, ngoài miệng nói: “Tôi thật sự khá là muốn mua, nhưng tôi là lần đầu tiên mua những thứ như thế này, vì vậy phải suy nghĩ kỹ lại đã.”

Chủ quầy hàng thấy cô thật sự rất băn khoăn, suy nghĩ một hồi, cầm điện thoại, mở ra ghi chú, gõ một dòng, rồi lặng lẽ đưa đến trước mặt Sầm Tuế.

Sầm Tuế liếc nhìn màn hình điện thoại di động, chỉ thấy trên đó viết: [Nguồn gốc món đồ của tôi cô cũng biết rồi đó, tôi với cô có duyên với nhau, cái bình này với cô cũng rất có duyên, hôm nay tôi chịu chút thiệt thòi một chút, bán cho cô với giá 5 vạn].

Sau khi Sầm Tuế đọc xong, chủ tiệm lấy lại điện thoại của mình, như thể sợ bị người khác nhìn thấy vậy.

Tay của Sầm Tuế vẫn đang chơi đùa với đống mảnh sứ vỡ, cũng đã xem kỹ cái mảnh vỡ vừa rồi thu hút ánh nhìn của cô, cô có thể khẳng định, mảnh sứ vỡ này là thứ đáng sưu tầm nhất trong gian hàng này.

Thật ra những người bán hàng này cũng không phải là dân chơi đồ cổ gì, hơn phân nửa đều là nghiệp dư.

Những thứ đồ này của họ đều là được mua lại với giá thấp, đồ thật hay đồ giả họ nhiều khi còn không tự phân biệt được, không phải đồ vật nào cũng mang đi giám định, dù sao thật giả lẫn lộn, đều nói là hàng thật, cũng không đến nỗi bán lỗ.

Còn chuyện là đồ thật hay đồ giả thì phải dựa vào con mắt của người mua.

Cũng vì thế, rất dễ để xảy ra tình trạng để nhầm trên quầy hàng.

Đương nhiên, nhiều khi trân bảo cũng bị bọn họ nhìn nhầm, nhưng trong lòng biết rõ là đồ giả, đồ nhái, vậy thì không sai vào đâu được.

Cũng giống như cái bình “Bát phương quán nhĩ” hiện tại đang được dùng để lừa gạt Sầm Tuế này.

Sầm Tuế chơi đùa những mảnh sứ vỡ một lúc, cố ý để khuỷu tay lên đùi, tiếp tục làm vẻ bối rối suy tư.

Suy nghĩ xong, nhìn về chủ quầy hàng nói: “Nếu đã là thứ tôi vừa nhìn đã thích, cũng là lần đầu tôi đi chợ mua đồ, vậy tôi mua nó thôi. Ngoài ra, tôi thấy mấy mảnh sứ vỡ này của ông cũng khá tốt, tôi cũng muốn lấy hai mảnh đem về nghiên cứu“.

Chủ quầy hàng nghe thấy lời này, đôi mắt sáng lên, mỉm cười khen ngợi: “Cô gái à, ánh mắt của cô thật tinh tường, thích gì thì tuỳ ý chọn, tặng cô luôn cũng được. Lần này chúng ta có duyên kết giao, lần sau, nếu cô có được đồ tốt gì, cũng có thể mang đến để trao đổi“.

Sầm Tuế làm ra vẻ cẩn thận lựa chọn, lại lựa chọn tầm khoảng năm sáu phút, chọn được hai miếng sứ vỡ màu xanh ngọc.

Cô đưa mảnh sứ vỡ cho chủ quầy, để ông ta đóng gói, sau đó lấy điện thoại ra và chuyển tiền cho ông ta, ông ta thật không lấy tiền mảnh sứ vỡ, đoán rằng ông ta đã mua lại nó chỉ với vài đồng bạc.

Cái bình hàng nhái “Bát phương quán nhĩ” này của ông ta chắc cũng không đáng tiền, giá tầm một ngàn tệ cũng là không tồi rồi, 5 vạn đó về cơ bản là giá lãi.

Tóm lại, từ góc nhìn của chủ quầy hàng, hôm nay ông ta may mắn gặp được đại gia, kiếm được một khoản lớn.

Sầm Tuế nhận lấy túi đồ sứ, lấy ra một mảnh sứ vỡ trong đó, hài lòng nói: “Đồ sứ mà ông sưu tầm được thực sự rất tốt, chỉ là mảnh sứ vỡ này, nếu tôi không nhầm thì chắc là Sài Từ.”