Ông chủ quầy hàng nhìn cô tiếp tục: “Người anh trai thực sự bị anh ta hại. Sau khi lò nung xong, tất cả bề mặt tráng men của đồ sứ đều bị nứt. Nó nứt nhiều đến nỗi anh ta đã khóc ngay tại chỗ. Nhưng không còn cách nào khác, tất cả đều đã bị hỏng, chỉ có thể đem bán trên thị trường với mức giá thấp. Có câu nói, người tính không bằng trời tính, không ngờ loại đồ sứ men ngọc nứt nẻ này lại khiến người ta cảm thấy rất mới lạ, thời đó các học giả rất thích, tự dưng nó lại trở nên nổi tiếng. Người em có lẽ không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ giúp anh trai nung thành một món đồ sứ mới độc đáo như vậy, rất thú vị phải không.”
Nói xong, ông ta chỉ vào chiếc bình cổ trên tay Sầm Tuế, cười nói: “Đây chính là cái bình được đúc bằng tơ vàng dây thiết của lò Ca.”
Sầm Tuế cảm thấy ông chủ quầy hàng kể chuyện rất hay, ngắt nghỉ đúng chỗ, có thể khơi gợi cảm xúc của người nghe.
Nếu cô thật sự là một người mới hoàn toàn, có lẽ đầu óc nóng lên, đã bỏ tiền ra mua cái bình tên “Bát phương quán nhĩ” này mang về nhà mà thờ phụng nâng niu, đáng tiếc, cô có thể nhìn ra khuyết điểm của cái bình này.
Cô cầm cái bình lên ước lượng một chút, giọng thoải mái nói: “Cái bình này của ông đúng là rất tốt, mặc kệ là màu men, đường cắt hay trọng lượng đều không có vấn đề gì lớn, chỉ là...”
Sầm Tuế vốn định nói ra khuyết điểm dưới đáy bình để khoe khoang một chút khả năng giám định đồ cổ của mình.
Những người chủ quầy hàng này đều xem cô như một trò vui, vậy cô sẽ cho họ mở mang tầm mắt, hiểu được cái gì gọi là “Nhìn người không thể chỉ nhìn mỗi vẻ bề ngoài”, để cho bọn họ biết, ỷ vào việc là người đi trước mà chủ quán xem thường người khác là không đúng.
Nhưng nói tới đây, ánh mắt của cô vô tình nhìn thoáng qua, ở chỗ hai tấc mà ánh sáng vừa chiếu qua, chợt nhìn thấy một mảnh sứ nhỏ lộ ra trong một đống mảnh sứ vỡ vụn.
Mảnh sứ vỡ này chỉ lộ ra một góc cỡ ngón tay cái của cô, dưới ánh mặt trời, màu xanh lục tươi sáng, cấu tạo mỏng manh, khiến cô nín thở một lúc quên mất nói chuyện.
Chỉ trong nháy mắt, Sầm Tuế đột nhiên cảm thấy khiêm tốn không hẳn là chuyện xấu.
Những định kiến chủ quan của các chủ quán ở đây cũng không sai, nếu không có mấy chục năm kinh nghiệm sưu tầm và chơi đồ cổ, cơ bản là không thể nào hiểu rõ về loại đồ cổ này.
Một cô gái nhỏ tuổi đôi mươi như cô làm sao có thể hiểu được đồ cổ?
Chủ quầy hàng không biết cô định nói gì, thấy cô ấy đột nhiên ngừng giữa chừng, chỉ đành nói một cách nghiêm túc: “Thật lòng mà nói, nếu không phải thấy có duyên với cô, tôi cũng không nhất thiết phải bán cái bình vàng này, chúng tôi bán đồ cổ cũng đều thích tự mình cất giữ sưu tầm, cô nhìn chỗ tôi, cũng chỉ có một cái bình như này thôi, tôi còn không nỡ bán đây. Loại đồ cổ này, nói đến cùng, phải dựa vào duyên phận, cái bình “Bát phương quán nhĩ” này rất có duyên với cô.”
Sầm Tuế từ trong suy nghĩ của mình tỉnh táo lại, nhìn về phía chủ quán, hỏi ông ta: “Ông nói gì cơ?”
Ông chủ quầy hàng nhìn cô, ra vẻ cô hôm nay không mua tôi mới có lợi: “Tôi nói rồi chơi sưu tầm quan trọng nhất là duyên phận, cái bình “Bát phương quán nhĩ” này rất có duyên với cô, tôi sẵn lòng bán, nếu không thì thà tự mình cất giữ còn hơn“.
Đây cũng là thủ đoạn bán đồ cổ thông thường, để tăng thêm giá trị cho đồ vật được bán.
Đồ cổ không phải là rau củ cải bán ngoài lề đường, bạn không thể gấp gáp mà bán ra ngoài, nhất định phải ra dáng rất là miễn cưỡng.
Đồ vật miễn cường bán đi mới làm cho người mua cảm thấy rằng họ đã thật sự mua được một bảo bối.
Sầm Tuế gật đầu, lại liếc nhìn mảnh sứ vỡ, thì thầm nói: “Quả nhiên là phải có duyên phận.”